
. Hắn không có cách nào
chối từ, nhưng hắn tuyệt đối không để bất cứ ai là vương phi, chỉ có Song nhi
là người duy nhất có thể trở thành vương phi của hắn.Đàn bà chỉ là nơi để hắn
phát tiết dục vọng, hắn vốn không để ai trong mắt.
Ngày hắn lấy Uyển Nghi, trong lòng hắn chỉ có thù hận, hắn
biết nàng không có lỗi nhưng trong sâu thẳm tim hắn, hắn lại đổ hết tất cả
trách nhiệm lên đầu nàng. Hắn căm hận nàng, hắn nhìn thấy nàng là lại có cảm tưởng
như chính nàng đã giết Song nhi, chỉ vì nàng là người mà mẫu hậu của hắn yêu
thương. Nhưng không ngờ nàng lại vì bà ta mà dám tát hắn một bạt tai. Nàng chỉ
vì một con gián mà ôm hắn. Ở bên cạnh nàng, dục vọng của hắn không cách nào kiềm
chế. Hắn đã vì nàng mà biết cười thêm một lần nữa, nụ cười thật lòng. Hắn đã
không nhận ra, từ khi nàng xuất hiện, hắn đã cười rất nhiều.
Khi hắn tình cờ nghe nàng nói nàng muốn hắn hưu nàng, tim hắn
như bị ai bóp nghẹt, một nỗi đau vô hình len vào trái tim hắn. Lúc nàng bỏ đi,
hắn tức giận, hắn chỉ muốn nàng ở bên cạnh hắn, hắn không chấp nhận được khi
nghĩ rằng nàng đang ở bên cạnh nam nhân khác. Lúc Nguyệt nhi nói cho hắn biết,
nàng rời xa hắn là vì nàng yêu hắn, vì nàng biết trong tim hắn có Song nhi. Hắn
dường như không tin được. Nàng yêu hắn ? Nàng yêu hắn sao ? Hắn đã không biết rằng
nàng đã phải chịu nhiều đau khổ như thế nào khi ở bên hắn. Hắn đã vì nàng mà
điên cuồng tìm kiếm, suốt bốn ngày hắn không chợp mắt lấy một phút, hắn sợ rằng
đó chỉ là một giấc mơ, sợ rằng nàng sẽ biến mất giống như Song nhi.......Nếu là
người khác, hắn nhất định sẽ không để ý, sẽ để người đó ra đi, nhưng với
nàng....hắn làm không được.
Nam Cung Việt nắm lấy hai bả vai của Uyển Nghi, nhìn thẳng
vào đôi mắt trong veo vẫn còn vương nước mắt của cô.
" Uyển Nghi, cho đến lúc này ta vẫn còn yêu thương Song
nhi, ta cũng không thể cho nàng danh phận vương phi. Nhưng, không hiểu sao khi
nghe thấy Nguyệt nhi nói rằng nàng yêu ta, ta lại không muốn mất nàng. Ta muốn
nàng luôn ở bên cạnh ta. Khi ở cạnh nàng, ta có những cảm giác rất lạ, ta cũng
không hiểu tại sao, nhưng ta biết ta không muốn nàng rời xa ta. Uyển Nghi, liệu
nàng có thể cho ta một cơ hội, để ta có thể quên đi Song nhi, để ta có thể làm
lại một lần nữa. Để ta có thể yêu nàng. Chỉ cần nàng đừng rời xa ta, có được
không ?"
Uyển Nghi ngước nhìn Nam Cung Việt, đôi mắt hắn chứa đựng sự
thành khẩn, cô biết những lời hắn nói là sự thật. Bàn tay hắn giữ chặt lấy cô,
như một đứa trẻ. Hắn thật sự có cảm giác với cô sao ? Hắn đã vì cô mà hao tâm tổn
sức. Liệu cô có thể khiến hắn yêu cô không ? Uyển Nghi cụp mắt xuống, nhìn xuống
hai bàn tay đang mân mê vạt áo của mình, nhẹ giọng nói.
" Không. "
Trái tim Nam Cung Việt thoáng qua một cảm giác đau đớn, nàng
không cần hắn nữa sao ?
Uyển Nghi nhẹ nắm lấy bàn tay Nam Cung Việt, nhìn sâu vào mắt
hắn.
" Nam Cung Việt, chàng không được phép quên. Song Song
đã vì chàng mà chết, chàng không thể lãng quên cô ấy được. Chàng đã yêu cô ấy
suốt năm năm, nếu chàng quên cô ấy chẳng phải là điều rất tàn nhẫn sao? Cho dù
chàng có muốn quên nhưng liệu chàng có thể thật sự quên ? Chàng vẫn có thể nhớ
đến Song nhi, chỉ cần trong lòng chàng không yêu nàng ấy nữa. Chỉ cần chàng đặt
ta trong trái tim chàng là đủ. Chỉ trừ khi chàng không cần ta nữa, nếu không
thì ta sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa, sẽ không bỏ trốn nữa đâu. "
Lông mày của Nam Cung Việt giãn ra, đưa tay kéo Uyển Nghi ôm
vào lòng, vùi mặt vào mái tóc của nàng, tham lam tận hưởng mùi hương nhàn nhạt
như mùi hoa đào. Mãi một lúc lâu sau không thấy Uyển Nghi động đậy, nhìn xuống
thì nàng đã ngủ từ đời nào. Nam Cung Việt chỉ còn cách lắc đầu thở dài, không
nghĩ tới trong tình trạng này mà nàng cũng ngủ được.
Người trong lòng hắn ngủ say như một con mèo nhỏ, thi thoảng
lại dụi dụi đầu vào lồng ngực của hắn, chép chép cái miệng dính đầy nước miếng,
tướng ngủ vô cùng xấu. Vậy mà không hiểu sao trong lòng Nam Cung Việt lại dâng
lên một cỗ xúc động, một luồng nhiệt lưu truyền từ bụng dưới lên khiến hắn vô
cùng khó chịu, chỉ muốn lập tức đè nàng xuống, phong lưu một trận. Hắn phải cố
gắng lắm mới có thể đè nén được dục vọng của mình, ôm nàng ngủ một cách vô cùng
trong sáng.
Nam Cung Việt chống cằm lên đầu của Uyển Nghi, ánh mắt dừng
xuống dòng sông đang chảy cuồn cuộn, khẽ lẩm bẩm.
" Song nhi, nếu có một ngày ta thực sự yêu Uyển Nghi,
lúc ấy liệu nàng có tha thứ cho ta hay không? "
Đến chập tối, Uyển Nghi mới từ từ mở mắt. Aizzz...đây là đâu
a ? Ấm áp quá đi.
" Tỉnh rồi sao ? "
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu
khiến Uyển Nghi giật mình, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Nam Cung Việt đang nhìn
nàng rất chăm chú. Hắn cứ ôm nàng suốt như vậy sao. Khóe miệng Uyển Nghi khẽ nhếch
lên, một cảm giác ấm áp chạy qua tim. Chỉ là cảm giác ấy chưa duy trì được bao
lâu, mặt Uyển Nghi đã tái mét.
Trên áo bào màu trắng của hắn, khụ...có một khoảng màu trắng
đục ở phía ngực. Aaaaaa......mất mặt, mất mặt quá đi, nàng thật sự là muốn đập
đầu vào