
ồi, chết rồi, xinh đẹp như vậy thì biết làm sao đây? Xinh đẹp đúng là một điều
tốt nhưng cũng không nên đẹp quá mức như vậy chứ "
Ở thời hiện
đai, cô cũng là một người đẹp nên có rất nhiều người theo đuổi, chính vì vậy mà
cô cảm thấy rất phiền phức, nhiều lúc cô cũng thầm ước sao bản thân không xấu
đi một tí ? Hơn nữa ở cái thời đại này, càng xinh đẹp càng dễ gặp phiền phức, rồi
cái câu " hồng nhan họa thủy ", " hồng nhan bạc mệnh " là rất
dễ xảy ra đó, chẳng phải cô cũng bị xe đâm chết lúc 25 tuổi sao ?
Uyển Nghi vừa
ngồi nhàn nhã uống trà vừa nghe Hỷ nhi kể sơ qua những điều cần biết, nghe Hỷ
nhi nói nơi này là Di quốc, Di quốc? chưa từng nghe qua, đây là một triều đại
không có trong lịch sử sao? Hay là không phải mình xuyên không về quá khứ mà là
xuyên không sang hành tinh khác? Hệ mặt trời có nhiều hành tinh như vậy biết
đâu lại có hành tinh khác thật, nếu vậy thì cái hành tinh này thật lạc hậu nha,
phát triển chậm hơn trái đất nữa á.
Nhưng khi
nghe Hỷ nhi kể về lí do cô tự tử thì Uyển Nghi ngay lập tức phum ngụm trà trong
miệng ra." Cái gì cơ? Ngày mai ta sẽ phải xuất giá sao? "
" Cái
gì, không phải là chính thê mà là tiểu thiếp sao ? Tiểu thiếp thứ tư ? sao có
thể chứ ? "
Ông trời
ơi, con vừa mới bị bồ đá. Vì sao ? vì anh ta bắt cá hai tay, là bắt cá hai tay
đó, vậy mà giờ con lại phải lấy một tên bắt cá bốn tay là sao ? Anh ta lại còn
là kẻ nổi tiếng lạnh lùng, lãnh khốc nữa. Ông trời ơi, rốt cuộc chuyện này là
sao, người hãy nói cho con biết đi !!! ( Trời : Ta cũng không biết, con hỏi
chúa xem. )
Nguyên nhân
là do cha cô vốn là đại thừa tướng rất được trọng vọng trong triều, cô lại là một
tài nữ rất được hoàng hậu yêu mến, vì vậy bà đã tìm cách để tác hợp cô với nhị
vương gia. Hôn sự đã được định đoạt cách đây 1 năm nhưng hoàng thượng đột nhiên
qua đời nên hôn lễ bị dời lại. Nay cha cô vừa mới qua đời, nghĩ thấy cô không
còn ai thân thích nên bà mới nhanh chóng đốc thúc hôn lễ. Dương Uyển Nghi vì
không muốn lấy một người tàn bạo lãnh khốc như vậy đã đập đầu tự vẫn. Và giờ
thì cô phải thay thế cô ấy hoàn thành hôn sự này.
Ôi mẹ ơi,
không muốn lấy thì phải tự vẫn chết, kháng chỉ thì cũng phải chết, làm sao đây
???
Thôi thì tới
đâu hay tới đó, chỉ là đi lấy chồng thôi mà, nghe nói anh ta rất đẹp trai, lại
là vương gia nên chắc chắn là sẽ giàu. Cô cũng đã 25 tuổi rồi, lấy chồng chắc
cũng không phải là quá tệ.
Nhưng cái vụ
tam thê tứ thiếp đó thì thật không thể chấp nhận mà, nếu vậy, sau khi lấy anh
ta về, mình nhất định phải tìm cách để đuổi mấy ả kia đi.
Sáng hôm
sau, khi cô còn đang vùi đầu trong chăn thì Hỷ nhi đã lôi cô dậy , tắm rửa sạch
sẽ, quấn mấy lớp quần áo vào người, tô tô trét trét lên mặt, cuối cùng là đội một
cái mũ phượng diêm dúa lên đầu. Xong! cô đã sẵn sàng để đem đi bán, ấy lộn, đi
lấy chồng.
Ngồi trên
kiệu lắc lư một hồi, khi đến nơi thì bà mối và Hỷ nhi dìu cô vào nhà, cái khăn
trùm đầu này thật đáng ghét mà, hại cô không thể nhìn thấy chú rể xem mặt mũi
tròn méo thế nào. Cô chỉ biết làm theo chỉ đạo của bà mối như một con rối, bái
đường mấy cái, xong rồi là có người dắt vào tân phòng. Cha mẹ ơi, hôm nay con
gái của cha mẹ sẽ bị " làm thịt "
Ngồi chờ
cho đến tối vẫn chưa thấy ai xuất hiện, Uyển Nghi mệt muốn xỉu. Sao không có ai
mang đồ ăn vào cho ta? sao không cho ta bỏ khăn trùm đầu ra? sao không cho ta
ngủ ? sao cái tên đáng chết kia vẫn chưa tới ? ta mỏi lắm rồi. Hỷ nhi đã dặn cô
là sau khi vào tân phòng thì phải ngồi yên chờ vương gia tới, vì vậy cô phải
làm thục nữ suốt từ trưa tới giờ, hắn muốn để cô chết khô trong này sao?
Không chờ nữa,
ta phải đi kiếm cái gì ăn đã. Uyển Nghi vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng
chân người bước lại gần. Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy rất áp lực. Một bàn
tay to lớn nắm lấy cái khăn trùm đầu của cô giật mạnh xuống.
" A
" Uyển Nghi khẽ kêu lên một tiếng, nhìn người đang đứng trước mặt, thoáng
chốc liền ngây ngẩn cả người.
Trai đẹp cô
đã nhìn thấy không ít, các ca sĩ thần tượng đẹp trai cũng rất nhiều, nhưng người
này quả thực là rất, rất đẹp. Sống mũi cao, mày kiếm, khuôn mặt cương nghị rất
quyến rũ, con ngươi đen thâm trầm đang nhìn cô chằm chằm, trên người toát ra
hàn khí. Uyển Nghi ngay lập tức cúi gằm mặt xuống, toàn thân cứng ngắc, cảm thấy
hô hấp có phần khó khăn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ một người đàn ông.
"
Sao....sao hắn cứ nhìn mình chằm chằm vậy ? ta biết là ta rất đẹp nha, ngươi
cũng không cần si mê ta đến thế đâu. Ax, sao vẫn cứ nhìn vậy ? từ sáng tới giờ
ta chưa có ăn gì nha, không có sức để chơi trò đấu mắt với ngươi đâu. " Uyển
Nghi thầm rủa trong đầu, cầu mong hắn ta biến đi nhanh cho rồi, quả thật là hắn
rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ, cô không muốn động phòng với hắn đâu. Với lại
giờ cô đang rất đói, nếu hắn mà ăn cô thì sức đâu mà chịu nổi chứ.
"
Không muốn gả cho ta đến vậy sao ? " Một lúc lâu sau Nam Cung Việt mới lên
tiếng.
Uyển Nghi
chợt nhớ đến cái đầu còn đang quấn băng của mình, vội xua tay.
" A,
không phải, cá