
bọc đựng bình nước kia, nhất định có thể đoán ra ta muốn gì.
Sau giờ Ngọ, ta đang ở trong phòng nhỏ nghỉ ngơi, chợt nghe được bên ngoài
dường như có tiếng người nói chuyện. Chỉ một lúc sau, tiếng ồn biến mất, mọi thứ yên tĩnh trở lại, ta cũng không mở mắt, tiếp tục nằm ngủ.
Đến khi ta tỉnh dậy, Phương Hàm nói cho ta biết, mới vừa rồi Thư quý tần
đã tới, các cung nhân đều làm theo lời của ta, tiễn nàng về rồi.
Phương Hàm đỡ ta đứng dậy: "Nương nương cho rằng Thư quý tần tìm đến người thì bị người đóng cửa không tiếp, nàng còn có thể đi đến nơi nào?"
Ta sửa sửa lại y phục cho ngay ngắn rồi cười nói: "Không phải còn có Diêu
thục nghi sao? Địa vị của nàng mặc dù thấp hơn Vinh phi, nhưng nàng lại
rất được lòng thái hậu, cũng là một người không thể khinh thường."
Phương Hàm gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, thấy một cung nữ luống ca luống cuống chạy vào, quỳ xuống nói: "Nương nương, Vinh phi nương nương tới, nô tì có nói người khó chịu
trong người không ạ?"
Chén trà đang bưng trên tay khẽ rung , Thiên Phi?
Ta và Phương Hàm cùng liếc nhìn nhau, nhìn cung nữ kia nói: "Không cần, mời nàng ta vào."
Nàng ta đến, là chuyện sớm hay muộn, ta cần gì phải tránh. Để tránh cho nàng ta nghĩ rằng mình đang thực sự mình giẫm trên đầu ta.
Phương Hàm
mang áo khoác tới cho ta, vừa đỡ tay ta bước ra cửa, lại vừa nhỏ giọng
nói: "Nương nương, lúc này không giống ngày xưa, có một số việc, người
cần phải nhẫn nhịn."
Ta biết nàng quan tâm, quay sang nở nụ cười cho nàng yên tâm.
Đi qua tiền sảnh, vừa mới vào cửa, đã nghe thấy giọng nói chói tai của
cung nữ :"Đây là ghế tựa gì thế này, cứng như thế, bảo nương nương chúng ta làm sao ngồi được? Trời lạnh thế này, cũng không biết thêm nhiều
than một chút, nếu nương nương chúng ta bị lạnh, xem thử trong các ngươi có kẻ nào thoát tội được không?"
Ta cười khẩy trong lòng, quả nhiên là người do Thiên Phi dạy dỗ, giống như một khuôn mẫu được đúc ra từ nàng ta.
Ta vừa đi vừa nói: "Ở đây bản cung không có ghế tựa mềm mại như Khánh Vinh cung, lò sưởi cũng không có nhiều than nên không ấm áp bằng Khánh Vinh
cung, nếu Vinh phi sợ bị va chạm, giá lạnh thì tốt nhất nên ở trong
Khánh Vinh cung đừng đi đến chỗ nào hết."
Cung nữ kia nghe thấy
giọng của ta, rốt cuộc cũng cảm thấy kinh hãi, vội xoay người lại,
ngượng ngập: "Nô tì bái kiến Đàn phi nương nương."
Thiên Phi đứng lên, ngoái đầu lại nhìn ta, lạnh giọng nói: "Mấy ngày không gặp, ngươi càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng ."
Ta cười: "Bản cung xưa nay đều như vậy." Ta đi lên phía trước, tự nhiên
ngồi xuống, cũng không mời nàng ta ngồi. Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ
lúng túng, rồi cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi nên thức thời một chút,
phải biết lúc này nên tránh xa ai ra."
Ai trong lời của nàng ta, không thể nghi ngờ chính là Thư quý tần.
Ta không nói lời nào, nàng ta càng thêm đắc ý, mặt mày hớn hở: "Cũng
phải, hiện giờ bản cung mang long thai, cỡ ngươi làm sao có gan đối
nghịch với bản cung! Tốt lắm, thấy ngươi cũng thức thời, niệm chút tình
nghĩa giữa ngươi và bản cung, bản cung tạm thời giữ lại vinh hoa phú quý cho ngươi đó. Nhưng bản cung cho ngươi biết, loại người đê tiện, thấp
hèn sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên được đâu! Đừng tưởng khoác
vào một bộ quần áo đẹp đã tự ngỡ mình là phượng hoàng !”
"Ngươi sẽ thấy bản cung bước từng bước lên nấc thang danh vọng, thấy bản cung sẽ có được tất cả !”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng ta muốn ám chỉ gì? Ngôi vị Hoàng hậu sao?
Nực cười, nàng ta có chút nào dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ đâu?
Từ nhỏ đến lớn kẻ Tang Tử ta không sợ nhất chính là nàng ta. Mười sáu năm qua ta chưa bao giờ sợ, sao bây giờ phải sợ ?
Ta đứng lên, nhìn thẳng vào nàng ta, thốt ra từng câu từng chữ: "Ngươi cho rằng bản cung không liên thủ với Thư quý tần là vì sợ ngươi ư? Chỉ vì
bản cung cho rằng, một mình ngươi thì chẳng làm gì được bản cung cả !”
"Ngươi!" Nàng ta bị ta làm cho giận đến tái mặt, bước lên lạnh lùng nói : “Thứ
như ngươi cũng dám nói với bản cung như thế sao !”
Ta lui lại nửa bước theo bản năng, nàng ta nhìn ta cười đắc ý: "Sao, sợ bản cung à."
Loại người không có đầu óc như Thiên Phi, có gì phải sợ ? Nhưng nếu nàng ta
xảy ra chuyện gì ở trong cung của ta, thì người thật sự khó đối phó
chính là Hoàng thượng và Thái hậu.
Đang nói chuyện bỗng một cung nữ đi lên dâng trà.
Ta ho nhẹ một tiếng, nói: "Không cần dâng trà, tránh cho Vinh phi nương nương ăn phải gì đó bị hỏng, lại đem tội đẩy lên đầu một số người ở Cảnh Thái cung.”
Nghe ta nói vậy, sắc mặt cung nữ bỗng trở nên tái nhợt, hoảng hốt dạ một tiếng, lui xuống.
Một lát sau Thiên Phi mới hiểu ra, chỉ vào ta lớn tiếng: "Ý ngươi là gì?
Bản cung dù có nhẫn tâm cung không đem con mình ra đùa giỡn !”
Ta không nói gì, chỉ cười.
Nàng ta nói sẽ không lấy con mình ra đùa giỡn.
Ha.
Có thể hay không thể, chỉ nàng ta tự biết, sao ta phải tin nàng ta?
Thấy ta trầm mặc nàng ta nhịn không được, định xông lại, cung nữ bên người
nàng ta vội vàng đỡ lấy nàng ta, nhỏ giọng: "Nương nươ