XtGem Forum catalog
Tú Tài Nương Tử

Tú Tài Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324484

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

ha, “Uy Vũ tướng quân không hổ là mãnh tướng mạnh nhất dưới của ta!

Trầm rất hài lòng!”

Hoàng đế lại nói với đoàn sứ thần, “Các ngươi muốn tỷ thí thì cũng tỷ thí rồi, không bằng….”

Thiếu niên kia đứng lên chắp tay với

hoàng đế, “Hoàng đế bệ hạ, Uy Vũ tướng quân quả nhiên danh bất hư

truyền, thực sự lợi hại, đánh thắng Sơn Thanh ca ca của ta. Người Hán

các ngươi có câu, ra trận phụ tử binh*. Nghe nói hôm nay đệ đệ của Uy Vũ tướng quân cũng ở đây, Uy Vũ tướng quân đánh thắng ca ca ta, ta cũng

muốn thỉnh giáo đệ đệ của Uy Vũ tướng quân, đệ đệ tướng quân hẳn không

phải người yếu đuối nhát gan đi!”

(*ra trận phụ tử binh: câu đầy đủ là ra

trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, ý nói cha con ra trận thì sẽ

giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ giết được hổ, hàm

nghĩa là huynh đệ đồng lòng thì làm gì cũng đc)

Hắn vừa nói lời này, sắc mặt của mọi

người ở đây đều thay đổi. Hoàng đế biết rõ Cẩm nhi không biết võ nghệ,

Minh nhi nhanh chóng quỳ xuống, “Khải tấu Hoàng Thượng, đệ đệ của vi

thần không dùng võ, chỉ sợ không thể đàm luận cùng sứ thần.”

Thẩm Nghị cũng quỳ xuống, “Hoàng Thượng, khuyển tử quả thật không biết võ a.”

Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng, “Uy

Vũ tướng quân giết Sơn Mộc ca ca, lại thắng Sơn Thanh ca ca, rồi sao?

Hiện tại đệ đệ Uy Vũ tướng quân chẳng biết gì cả sao? Thì ra Uy Vũ tướng quân quả thật rất tài giỏi, nhưng đệ đệ này a…. Chỉ là phế vật!”

Hắn nói không chút khách khí, dẫn tới mọi người ở đây đều thực bất mãn.

“Muốn đánh cũng được, nhưng cần nói rõ trước.” Cẩm nhi chậm rãi đi qua.

“Thẩm Gia Cẩm!” Thẩm Nghị cùng Minh nhi đồng thời quát một tiếng, nó bước ra làm gì.

Cẩm nhi hướng bọn họ làm mặt quỷ, quay đầu nói với thiếu niên kia, “Muốn đánh cũng được, nhưng ta phải hỏi rõ ràng trước đã.”

Thiếu niên cười lạnh, “Ngươi hỏi đi.”

“Ta đánh với ngươi hả?”

Thiếu niên gật đầu, “Đúng vậy.”

Cẩm nhi nghĩ nghĩ nói, “Ta thật sự không

biết võ, nếu không thì vậy đi, muốn đánh cũng được. Hai ta một người

đánh đối phương ba cái, nhận thua thì dừng lại.”

Thiếu niên kia khinh thường nói, “Còn chưa đánh đã muốn nhận thua đâu? Được, liền làm như ngươi nói.”

Cẩm nhi khó xử nói, “Ta tới giờ còn chưa đánh ai bao giờ…”

Thiếu niên đánh giá hắn một chút, tự tin nói, “Nếu như vậy, ta nhường ngươi, để ngươi đánh ta trước.”

Cẩm nhi do dự một chút, “Như vậy được không?”

Thiếu niên không kiên nhẫn nói, “Người Hán các ngươi đúng là quá nhiều lời vô nghĩa, đánh hay không hả?”

Cẩm nhi nói, “Được dùng vũ khí không?”

Thiếu niên nhìn một chút, “Tùy ngươi, ta dùng trúc đao được rồi, miễn làm ngươi bị thương!”

Cẩm nhi đi đến giá đặt vũ khí nói, “Vậy ta dùng cái đoản côn này đi.”

Minh nhi đi qua, nhỏ giọng nói với Cẩm

nhi, “Đừng cùng hắn lấy cứng đối chứng, lên sân đánh hai cái rồi nhận

thua đi, nghe rõ chưa?”

Cẩm nhi khẽ gật đầu, “Rồi mà, đại ca.”

Lên sân, Cẩm nhi nhìn đoản côn trong tay một chút, nói, “Ta đánh ngươi trước nga, ngươi đừng trốn đó.”

Thiếu niên kiêu ngạo nói, “Ta không né, ngươi đánh đi, đừng khách khí, lát nữa ta cũng không khách khí đâu.”

Cẩm nhi hít sâu một hơi, sau đó rất

nhanh, một côn đánh lên bụng thiếu niên, thiếu niên đau lui về sau một

chút, không chờ hắn kịp phản ứng, côn thứ hai của Cẩm nhi đã lại đánh

lên trên đùi hắn, ngay chỗ đốt xương, thiếu niên bị đánh ngã xuống đất,

ngay theo đó, côn thứ ba đã đánh lên xương tỳ bà* của hắn.

(*xương tỳ bà: xương bả vai, đánh vào nơi này thì sau đó rất khó cử động vai. Thế mới nói Cẩm nhi rất phúc hắc,

đánh đầu gối=> khỏi đứng, đánh bả vai => không cử động, đánh bụng

=>… đau khỏi nói)

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, đau đến mức cả người đều co lại. Đoàn sứ thần đứng lên, lo lắng nhìn về phía thiếu niên.

Cẩm nhi đánh thiếu niên xong, lập tức

đứng ra xa, khom lưng về phía thiếu niên, “Thực xin lỗi, ta nhận thua,

ngươi quá lợi hại rồi, trận đấu này ngươi thắng.”

Chuyện này rất hí kịch hóa, Cẩm nhi rất

nhanh rời khỏi sân, ngồi lại chỗ ngồi. Đoàn sứ thần lúc này mới kịp phản ứng lại, lập tức xông lên, Sơn Thanh ôm thiếu dụng, dùng ngôn ngữ bọn

họ không hiểu không ngừng gọi thiếu niên.

Thiếu niên đến tận lúc này, mới hiểu được bản thân bị Cẩm nhi đùa bỡn, hắn giãy dụa đứng lên, hung hăng nói, “Đều nói người Hán giảo hoạt, hôm nay thấy quả nhiên như vậy, ta thật sự

không thể không bội phục.”

Nói xong hắn khập khiễng tiến lên vài bước, “Hoàng đế bệ hạ, hôm nay chúng ta mệt rồi, xin đi về trước nghỉ ngơi.”

Hoàng đế nhịn cười, gật đầu nói, “Người đâu, đưa sứ thần về nghỉ ngơi.”

Bọn họ vừa đi xong, trong sân phát ra

từng trận tiếng cười, Cẩm nhi tuy rằng nhận thua, nhưng lại khiến đối

phương ăn đủ đau khổ. Ngay cả hoàng đế cũng nhịn không được cười ha ha,

“Thưởng! Thưởng cho cả hai huynh đệ!”

Hoàng đế cười ha ha, “Thưởng! Đều thưởng!”

Minh nhi mang theo Cẩm nhi quỳ xuống tạ

ơn, hoàng đế thưởng cho Minh nhi bảo quyển, lại thưởng một bản danh họa

cho Cẩm nhi. Còn không ngừng khen, “Hai huynh đệ một người võ công trác

tuyệt, một người thông minh cơ trí, thật sự là rường cột nước nhà.”

“Ngô hoàn