
ho dù có thể giúp đỡ, đệ cũng không muốn giúp như vậy.”
“Được rồi, ăn cơm đi thôi. Hiếm khí về nhà, không nói việc này nữa.” Thẩm Phong cầm đúa, ý bảo mọi người ăn cơm.
Vài ngày sau đó, Hà huyện lệnh tới mời
vài lần, Thẩm Nghị đều lấy đủ loại cớ để không ra ngoài, cho đến khi phu thê Hà Tứ Lang nhập mộ phần mới lộ diện. Trinh nương đang mang thai
không tiện tới nơi âm khí, nhưng cũng đưa một đoạn đường, Diệu nhi ôm bà mẹ phụ mẫu, Thẩm Nghị cùng vài đứa nhỏ cũng đi theo tiễn đưa, khai mộ
lên, dựa theo nơi đại sư âm dương chỉ hạ táng, phu thê Hà Tứ Lang xem
như đã nhập phần mộ tổ tiên.
Chuyện mộ phần của phu thê Hà Tứ Lang đã
xong xuôi, Hà huyện lệnh bắt đầu tìm đủ loại cơ hội để nói chuyện với
Thẩm Nghị, nhưng Thẩm Nghị cũng không ở lại trấn Tú Thủy bao lâu, ngày
hôm sau đã quay lại thư viện Tùng Nhân.
Bởi vì Thẩm Nghị cự tuyệt lời mời của Hà
huyện lệnh, trong lòng Hà huyện lệnh cũng có chút khó chịu, hắn cảm thấy Thẩm Nghị cũng không giống như Hà Đại Lang nói có quan hệ tốt với Hà
gia như vậy, Thẩm Nghị về nhà nhiều ngày như vậy, hắn ngay cả Thẩm phu
nhân cũng chưa thấy mặt, lại liên tưởng đến đủ loại chuyện hắn đã hỏi
thăm trước đó, hắn cảm thấy Hà Đại Lang đang lừa gạt hắn. Cứ như vậy, Hà Đại Lang trong cuộc tuyển chọn trưởng trấn không còn lợi thế như trước, cũng không qua lại mật thiết như vậy nữa.
Lần về nhà này, Thẩm Nghị Trinh nương
cũng làm được không ít chuyện. Cửa hàng tạp hóa được vợ chồng Lưu Đại
Trụ trông nom, Trinh nương chuyển nhượng cửa hàng tạp hóa cho Lưu Đại
Trị, chỉ thu chút tiền mang tính tượng trưng, cũng coi như báo đáp ân
tình của phu thê Lưu Đại Trụ.
Chuyện về mộ phần của phu thê Hà Tứ Lang
kết thúc, Trinh nương cũng coi như đã hoàn thành mọi tâm nguyện, chỉ còn chờ Diệu nhi lớn lên, cưới cho hắn một tức phụ, trưởng tỷ nàng đây sẽ
hoàn toàn yên tâm.
Mọi chuyện đều nhàn hạ, Trinh nương bắt
đầu lo lắng đến chuyện hôn sự của Tam Nha. Nàng hỏi Tam Nha hai lần, Tam Nha đều nói không có người trong lòng, nhưng nói về tiểu nhị của quầy
vải, Tam Nha lại không ưng.
Trinh nương dọn dẹp một đống quần áo thay xong cần giặt, gọi Tam Nha hai tiếng mà không thấy đáp lại, vừa ra khỏi cừa phòng thì thấy Tam Nha hình như đang nói chuyện với ai. Đợi chốc
lát, thấy vẻ mặt Tam Nha thẹn thùng tràn ngập tươi cười tiến vào.
Tam Nha ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Trinh
nương, sắc mặt liền trắng bệch, nàng không biết Trinh nương thấy được
bao nhiêu, cắn môi, có chút khẩn trương hỏi, “Phu nhân đang tìm nô tì
sao?”
Trinh nương cẩn thận đánh giá nàng một chút mới nói, “Đây có chút quần áo, ngươi đem giặt đi.”
Tam Nha khẽ gật đầu, nhận lấy quần áo, đi hai bước rồi lại quay đầu lại, “Phu nhân, vừa rồi… vừa rồi Hạ Đình tiên sinh tới, nói tể tướng đại nhân đến, lão gia cần qua đó dùng cơm, bảo
tối nay chúng ta cứ ăn thôi, đại thiếu gia học xong hắn sẽ đón về.”
Trinh nương gật gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Tam Nha dạ một tiếng, rũ đầu xuống bước vào phòng bếp nấu nước.
Trinh nương nhìn theo nàng một lúc lâu,
trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, nha đầu kia…. Sẽ không coi
trọng Hạ Đình đấy chứ?
Đến chạng vạng Hạ Đình quả nhiên đón Minh nhi trở về, Trinh nương giữ Hạ Đình lại ăn cơm, Hạ Đình cười, khéo léo
từ chối, “Sư mẫu, học viện giờ không thể rời đi được, học trò phải trông coi, học trò đi trước.”
Trinh nương đành cầm một túi trà nhỏ đưa
qua, nhét vào tay Hạ Đình, “Sư mẫu biết ngươi không rảnh, uống trà thì
được chứ, lá trà này cũng ngon, ngươi cầm uống đi.”
Hạ Đình vui vẻ cầm lá trà, cứ nói mãi mấy câu cảm ơn, “Cảm ơn sư mẫu, vẫn là sư mẫu hiểu học trò.”
Minh nhi đứng bên cạnh cười hắc hắc không ngừng, “Tiên sinh còn biết làm nũng nữa chứ, bộ dáng giống đệ đệ của ta như đúc ấy.”
Hạ Đình cười ha ha, nhiều năm qua, hắn
cùng cả nhà Thẩm Nghị thật thân, Trinh nương thường thường cho hắn chút
đồ, có đôi khi là thức ăn, có đôi khi là kiện xiêm y, từ chối vài lần
không được, từ từ không còn câu nẹ nhiều như vậy nữa.
Tiễn bước Hạ Đình, Trinh nương liếc mắt
nhìn Tam Nha một chút, quả nhiên thấy Hạ Đình đã đi xa rồi, Tam Nha vẫn
si ngốc nhìn theo.
Buổi tối Thẩm Nghị trở về, Trinh nương
rót chén trà cho hắn, “Hôm nay sao lại nhờ Hạ Đình tới chuyển lời, học
viện sơ cấp không phải có một đống chuyện chờ hắn xử lý sao? Chàng cũng
để người ta đến nữa.”
Thẩm Nghị bật cười, “Ta cũng đâu sai xử
gì hắn, hắn vừa lúc phải về phòng mình lấy này lấy nọ, thì để hắn về
chuyển lời luôn, tránh cho lại phải nhờ người khác đi lại.”
Trinh nương nghĩ nghĩ nói, “Hạ Đình không còn nhỏ nữa, hai mươi mấy rồi, nghĩ tới chuyện thành thân chưa?”
Thẩm Nghị mang vẻ kinh ngạc hỏi, “Nàng không biết?”
Lần này đến lượt Trinh nương nghi hoặc, “Biết gì chứ?”
“Hạ Đình đã cưới vợ rồi, năm trước vừa
cưới đó, ta còn mua một khối dương chi ngọc tốt nhất làm lễ vật mà.”
Thẩm Nghị uống ngụm trà, “Đang yên đang lành, quan tâm tới hôn sự Hạ
Đình sao.”
Trinh nương có chút thất vọng, “Thì ra
hắn đã cưới vợ a, sao chuyện lớn như vậy chàng cũng không nói một tiếng. Vậy thê tử hắn là người nơi nào?