Old school Swatch Watches
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210193

Bình chọn: 7.00/10/1019 lượt.

lên, cuối cùng trong phòng im ắng.

Thính Phong cốc? Ánh mắt Cảnh Dạ Lan chợ lóe, Tiểu Khả đang ở đó sao?

Rón ra rón rén rời khỏi Bắc An vương phủ, nàng đi nhanh qua một đoạn đường

sao đó liền biến mất trong một khu rừng rậm. Tên chết bầm Hiên Viên

Khanh Trần dám cho người theo dõi ta, thực ra thì Tiểu Khả đang ở đâu

chứ?

Không bao lâu thì phía sau nàng hiện lên một thân ảnh, Cảnh Dạ Lan mỉm cười,

thân ảnh chợt lóe đi vòng lại sau người hắn.Taynắm chặt cây châm, nàng

lặng yên tiến sát lại người kia. Hình như người kia phát hiện sau mình

có điều khác thường, nhưng chưa kịp xoay người lại đã bị châm của Cảnh

Dạ Lan đâm trúng huyệt, nhất thời không thể động đậy.

- Nói, Thính Phong cốc nằm ở nơi nào? – nàng ép hỏi tên kia.

- Xin Vương phi đừng làm thuộc hạ khó xử!

-

Được, thì không khó xử! – nàng cười khẽ. – Ít nhất vài canh giờ nữa

ngươi sẽ không thể nhúc nhích được, còn ta thì có thời gian đi hỏi những người khác. Nếu ngươi nói cho ta biết thì ta tha cho ngươi để ngươi về

báo với Vương gia là ta đang đi tới đó. Bằng không, chờ tới vài canh giờ sau ngươi mới cử động được thì e là ta đã tìm tới Thính Phong cốc rồi.

Nếu thật sự ta gặp chuyện không may thì ta xem ngươi ăn nói thế nào

trước mặt hắn! – ý cười của nàng thật ngọt ngào song ánh mắt thì vô cùng lạnh lẽo. Cây châm trong tay ánh lên, dưới ánh trăng lại càng lóe sáng.

-

Mong vương phi đừng đi, nới đó rất nguy hiểm, thuộc hạ có thể giúp người tìm Tiểu Khả cô nương! – hắn vội vàng khuyên nhủ Cảnh Dạ Lan.

-

Không cần, nha đầu của ta thì ta tự mình đi tìm, chỉ cần ngươi đồng ý

nói cho ta biết là được rồi! – nàng nhíu mày, nếu nói là rất nguy hiểm

thì nàng lại càng muốn đi.

Do dự mãi, cuối cùng thì tên thị vệ kia cũng cắn răng đáp:

- Thuộc hạ nghe lời vương phi! – nếu Cảnh Dạ Lan xảy ra chuyện gì thì hắn cũng dám chắc không sống qua được ngày mai.

Cảnh Dạ Lan nghe thấy hắn đồng thuận thì gật đầu cười sau đó kéo hắn tới một bên, cầm lấy bội kiếm trong tay hắn. Đã rất lâu rồi nàng không có đụng

tới binh khí, thứ lành lạnh trong tay này khiến cho nhiệt huyết trong

người nàng sôi trào.

-

Mau lên, ngươi có thể động rồi. Nhớ kỹ phải chạy nhanh đi báo với hắn là ta đang ở nơi nào, nếu chậm trễ thì hậu quả ngươi ráng chịu! – nói

xong, nàng nắm chặt bội kiếm, không chút do dự phóng tới hướng Thính

Phong cốc.

Trong tiếng rít gào của không khí lạnh lẽo, lòng nàng dường như có chút yên ổn hơn. -

Đồ vô dụng! – một tay Hiên Viên Khanh Trần đập mạnh xuống chén trà trên

bàn, tiếng quát váng lên, vẻ mặt thì lạnh băng; sau đó hắn mới cao giọng phân phó. –Chuẩn bị ngựa, theo bổn vương tới Thính Phong cốc!

Nhanh chóng giục ngựa giơ roi, hắn chạy đi như mũi tên rời khỏi cây cung

hướng tới Thính Phong cốc. Hoa Mị Nô, rốt cuộc thì ngươi muốn ép cô

vương tới mức nào chứ? Bạc môi nhếch lên, trong đôi mắt yêu dị ánh lên

thứ ánh sáng ám trầm, lạnh lùng vô cùng! Trong lòng Hiên Viên Khanh Trần quýnh lên, ra sức quất ngựa chạy về phía trước.

Hoa Mị Nô, ngươi phải còn sống cho cô vương, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì

thì dù có tới địa ngục thì cô vương cũng đuổi theo bắt ngươi về!

Tiếng sói tru không ngừng vang lên, một tiếng lại một tiếng quật vào tim hắn. Càng tới gần cốc cấm địa thì mùi máu tươi tràn ngập trong không khí

càng thêm nồng đặc. Trên nền tuyết trắng lóa xuất hiện một mảng máu đọng lại, không cần nói cũng tưởng tượng được ở nơi này đã xảy ra chuyện thê thảm gì.

Hiên Viên Khanh Trần chấn động, xoay người nhảy xuống ngựa, chân chạy nhanh

qua thì phát hiện có bảy hay tám cái xác sói. Trên mỗi cái xác có vô số vết đao, những đường chém chi chít cắt qua lớp lông vào da thịt khiến

máu tươi chảy ồ ra tràn lên nên tuyết và đọng lại thành đám đen sậm.

Hắn giương mắt tìm kiếm thì thấy một thân ảnh kiều nhỏ đứng giữa trời

tuyết, trong tay là một thanh kiếm, thân hình bất động không nhúc nhích. Ngọn đuốc trong tay làm cho khuôn mặt tái nhợt của nàng ẩn hiện một cỗ

hắc khí, sát ý lạnh lẽo đằng đằng, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm về phía trước.

Tim hắn buông lỏng, nàng không có việc gì!

Hơn mười tám đôi mắt xám đục hau háu nhìn về phía nàng nhưng nửa điểm không dám tới gần, cổ họng chúng gầm nhẹ lên song cũng không chịu lui về sau. Hai bên vẫn trong thế giằng co kịch liệt.

-

Mị Nô! – Hiên Viên Khanh Trần vọt tới, một phen giữ chặt lấy cổ tay

nàng, lạnh lùng quát. – Ngươi điên hả, dám không nghe lệnh của cô vương

mà một mình tới nơi này!

-

Ngươi cút đi! – nàng xoay người lại, lãnh ý trong mắt lóe lên như ma quỷ giống như muốn đem Hiên Viên Khanh Trần đi băm chém cho vỡ nát, cho

thương tích đầy mình!

Lo

lắng trong lòng Hiên Viên Khanh Trần thoáng cái bị tia lửa giận dập lụi, hắn một lòng chạy tới nơi này lúc nhìn thấy nàng còn bình an hắn thậm

chí còn thấy may mắn, thế mà nàng lại cư xử như thế với hắn.

-

Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, không nghiêm khắc giáo huấn ngươi

thì ngươi không biết phân rõ ai mới là chủ nhân của ngươi rồi! – bàn tay như chiếc kìm sắt túm chặt lấy thắt lưng nàng. Hắn áp sát mặt nàng,

trong con ngươi