
ời
lại. Sau khi biết là hắn thì cái chốt đề phòng hạ xuống, bất giác nàng
ngã người tựa vào ngực hắn.
- Sao ngươi lại… – nàng nâng tay áp vào khuôn mặt hắn đang
đặt trên cổ mình. Tất cả cứ như ảo mộng không có thực. Vừa rồi nàng còn
đang nhớ thương hắn ở bên ngoài cung, hiện tại hắn lại xuất hiện trước
mặt nàng một cách rõ ràng thế này…
- Ngươi không nên tới. – nàng thở dài nhưng không dấu nổi
sự vui sướng khi được gặp lại nhau. Mới xa cách có mấy canh giờ mà nàng
đã không khống chế được mình mà lo lắng và nhớ nhung hắn. Biết hắn vẫn
còn bình an, khỏe mạnh thì tâm Cảnh Dạ Lan mới dần dần bình tĩnh lại.
- Ta nhớ nàng, dĩ nhiên là phải tới rồi! – Hiên Viên Khanh
Trần hôn lên thùy tai mẫn cảm của nàng, cảm thụ được người trong lòng
run rẩy. – Cảnh Lan… – giọng nói thuần hậu, mị hoặc nỉ non bên tai nàng
như ma chú. – Ta vẫn luôn lo lắng không biết nàng thế nào. Cũng may là
nàng không có chuyện gì. Ta rất muốn nhìn nàng, sao lập tức đuổi ta đi
chứ?! – hắn siết chặt cơ thể Cảnh Dạ Lan vào lòng, ngón tay đầy khớp
xương dán vào gương mặt nàng, từng điểm tiếp xúc đều là lửa nóng.
Hiên Viên Khanh Trần hận vì không có đèn đuốc nên không thể chiêm ngưỡng vẻ mặt thẹn thùng của nàng.
Dần dần thích ứng với bóng tối, đôi mắt sáng rực đầy cảm xúc của Cảnh Dạ Lan chăm chú nhìn người trước mặt. Con ngươi yêu dị đang mỉm cười,
không hề che dấu sự vui thích khi đánh giá nàng.
- Thì giờ nhìn đi. – giọng nàng thấp nhu, hàng mi dày cong
rũ xuống giấu đi ngượng ngùng. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy khiến má
nàng nóng bừng lên như bị lửa thiêu vậy.
- Nhìn .. nhưng không thấy rõ lắm! – nói xong, hắn liền kéo Cảnh Dạ Lan tới bên cửa sổ.
- Này, xung quanh đây đều có người của Hiên Viên Triệt đó! – Cảnh Dạ Lan cảnh giác, túm chặt cánh tay hắn lại.
- Cứ để cho hắn tới, ta mà sợ hắn nhìn thấy sao?! – Hiên
Viên Khanh Trần không thèm để ý nói. – Nếu nói sợ hãi thì hắn mới là
người cần sợ hãi đó! – nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hắn cúi người ghé
sát vào mặt nàng. – Cảnh Lan…
- Gì chứ! – Cảnh Dạ Lan hừ nhẹ, rất muốn gạt bàn tay của hắn đi.
- Hôm nay nàng không có khả năng đuổi ta đi được đâu. – nói giỡn một tiếng, hắn nhanh tay cởi bỏ búi tóc của nàng. Khi nhìn mái tóc đen dài như mực của nàng xõa buông trên đầu vai thì hai ngọn lửa sớm
dấy lên trong đáy mắt Hiên Viên Khanh Trần càng thêm mãnh liệt. Ngón tay linh hoạt sớm đã lướt tới cổ nàng.
- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan vừa vội vừa tức liếc hắn một cái. –
Đúng là không cứu ngươi được nữa! – miệng nói xong, nàng ra sức giãy
khỏi cái ôm ấm áp của Hiên Viên Khanh Trần.
- Thấy nàng thì sao ta còn cứu được nữa chứ! (ý là anh hết thuốc chữa rồi, chị là liều thuốc kích anh điên.. ha ha). Nụ cười tà mị gợi lên, Hiên Viên Khanh Trần cúi đầu, cánh môi ấm nóng
ngăn chận chiếc miệng xinh xắn đang có ý định mở ra của nàng.
Chương 278
Hai thân hình gắn chặt vào nhau, triền miên không ngừng; mãi tới khi
Cảnh Dạ Lan không còn giãy dụa mà vụng về đáp lại thì Hiên Viên Khanh
Trần mới lưu luyến buông nàng ra.
- Hình như nàng cũng bắt đầu thấy luyến tiếc, không muốn đuổi ta đi! – hắn cười xấu xa, hôn phớt qua gò má nàng.
- Lá gan của ngươi so với ai khác còn đủ lớn, da mặt so với ai khác đều dày hơn nhiều, ai có thể nói ngươi, động vào ngươi chứ! –
Cảnh Dạ Lan thở dồn, nhớ tới cảnh túng quẫn khi nãy không khỏi gắt giọng oán giận.
- Nhưng lại có người thích như thế! – hắn nheo mắt cười,
hôn đuôi mắt Cảnh Dạ Lan, giọng nói thì thầm tiếp tục truy hỏi. – Có
đúng không, Cảnh Lan?!
- Có thiên tài mới thích ngươi! – khóe mắt cảm nhận một ấn
ẩm ướt nóng bỏng. Cảnh Dạ Lan rất hạnh phúc vì những hành động ôn nhu
này, song vẫn cố ý mím chặt môi, làm một bộ như không muốn để ý tới hắn.
- Được rồi, không đùa nữa. – hắn lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. – Đúng là hôm nay ta tới nhìn nàng và còn có một chuyện muốn nói với
nàng nữa. – hắn không thể nhẫn nhịn, chịu đựng chuyện để nàng ở lại Lan
Lăng. Dù là một khắc thì hắn cũng không muốn tách rời nàng.
- Là chuyện gì? – thấy vẻ mặt hắn biến đổi thì Cảnh Dạ Lan hạ giọng hỏi.
- Ta cũng đoán được vài phần Hiên Viên Triệt muốn làm gì ở
nơi này. Tạm thời hắn sẽ không động vào ta và nàng nhưng cứ bị giam lỏng ở Lan Lăng thế này thì không phải cách hay. Thế nên ta và Vô Ngân quyết định rời đi trước thời gian trong kế hoạch.
Vuốt ve lọn tóc mềm như tơ của nàng, Hiên Viên Khanh Trần đánh mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ, . Sau khi trở lại Đại Nguyệt thì đó mới chính là
thời khắc mà hắn và Hiên Viên Triệt thực sự quyết đấu.
- Khi nào thì đi? – Cảnh Dạ Lan ngẩng đầu, hỏi nhỏ. Con
ngươi linh động chớp lóe lên, bỗng nhiên nàng cảm thấy một thứ gì đó
đang ngủ say trong cơ thể mình giật mình muốn trỗi dậy.
Hiên Viên Triệt! Nàng chậm rãi nheo mắt lại, khóe môi giãn ra một ý cười.
Đối thủ càng mạnh thì Cảnh Dạ Lan càng có ý định đánh bại hắn!
- Ba ngày sau!
- Ba ngày sau?
- Cảnh Lan, vì an toàn của nàng, ta đã phái người vào trong cung để bảo vệ nàng. Ba ngày tới nàng phải cực kỳ thận trọng! – hắn dặn dò, giọng nói ngập tràn lo lắng.
Cảnh Dạ Lan n