
ủa nàng là thế nào chứ?
- Nói đi! – hắn đề cao giọng.
- Vì sao không nói? – sau một hồi yên tĩnh, hắn lại hạ giọng hỏi vang.
- Cảnh Lan, Cảnh Lan, nàng nói đi, nàng nói cho ta biết là có hay
không có được không? – giọng hắn như nỉ non, khe khẽ run lên, đối với
hắn câu trả lời này rất quan trọng. Cúi người xuống, khuỷu tay khoát lên vai nàng, ngón tay nâng cằm nàng lên, tầm nhìn dừng tại ánh mắt không
ngừng lảng tránh của nàng.
- Trả lời ta đi, ta phải biết đáp án! – bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Dạ Lan không thể trốn nữa.
Trong đáy mắt thâm thúy kia chính là bộ dạng bối rối của nàng. Không
trả lời được, không trả lời được! Nàng há miệng thở dốc nhưng vẫn nói
không nên lời.
- Có đúng chứ!? = đôi mắt hắn sáng ngời, trên mặt lại hiện lên nụ
cười tươi tắn, hai bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mềm mại của nàng, vui
vẻ nói: – Cảnh Lan, ta nói đúng không? Trong lòng nàng thật sự có thích
ta!
- Ta chưa có nói, ngươi đừng có đoán mò! – nàng vội vàng phủ nhận,
muốn rút tay về nhưng ngoài dự tính, Hiên Viên Khanh Trần đã kéo tay
nàng lại, đặt bên môi hôn nhẹ.
- Đoán? Nếu ta đoán thì vì sao nàng không…
- A Cảnh!
Tô Vân Phong!
Cảnh Dạ Lan ngây ra một lúc, ánh mắt nhanh chóng chuyển ra ngoài. Bên ngoài viện, nam tử mặc một thân áo trắng, ánh mắt ôn hòa đứng dưới ánh
mặt trời, lẳng lặng cười nhẹ.
Một tiếng A Cảnh đã thổi bay vẻ tươi cười hiếm có trên mặt Hiên Viên
Khanh Trần; ngược lại cánh tay hắn vòng qua ôm lấy eo Cảnh Dạ Lan, đôi
mắt nhướng lên đày kiêu căng, đắc ý.
Nàng vẫn là của hắn, sẽ không vì người nào hay chuyện gì mà thay đổi! Tô Vân Phong có năng lực gì chứ?!
Đôi mắt ôn hòa vẫn như cũ, Tô Vân Phong chỉ cười nhẹ nhàng, khách khí lên tiếng:
- Bắc An vương, ngươi tới thật sớm!
- Không sớm không được. Ta nhớ Cảnh Lan đương nhiên muốn là người đầu tiên tới rồi. – hắn nhẹ giọng nói, cánh tay bên hông không yên phận hơi dùng sức chọc chọc nàng.
Nàng sợ nhột!
Không ngoài dự tính, thân mình nàng run lên, mắt trừng tròn liếc hắn. Trong lòng nổi lên một tia đắc ý nho nhỏ, trò đùa dai của hắn đã thực
hiện được khiến cho nàng tạm thời không thể nổi nóng, ngược lại còn ép
nàng biến thành một bộ quẫn thái.
- Thì ra là vương gia, ta cũng đang muốn đi tìm ngài, thật không ngờ
ngài cũng có tâm với Cảnh Lan. Đáng tiếc là đã chậm một bước, vương gia
nói có đúng không? – trong lời nói có ý cảnh cáo Tô Vân Phong.
- Đúng vậy, đã chậm một bước, chỉ mong là không đánh nhiễu tới Bắc An vương và A Cảnh! – trên mặt Tô Vân Phong không có biểu hiện giận dữ mà e ngại giống như sợ chính mình quấy rầy bọn họ.
- Vương gia, tìm ta có chuyện gì sao? – Cảnh Dạ Lan vỗ vỗ cánh tay
đặt bên hông mình, giãy tay hắn ra rồi tiến lên vài bước hỏi Tô Vân
Phong. Dù sao nàng vẫn đang là phụ tá trong vương phủ, mới sáng sớm mà
hắn tới tìm mình hẳn là có chuyện gì.
- Có một chuyện trong quân mà việc đó vốn của nàng phụ trách. Nhưng
nếu Bắc An vương đã tìm nàng thì ta liền phái người khác đi thay là được rồi. – nói xong hắn đương muốn rời đi.
- Không cần đâu vương gia, ta lập tức thu thấp chút đồ rồi đi ngay! – Cảnh Dạ Lan gọi hắn lại.
- Vậy ta đi trước, chúng ta cùng tới đó. – Tô Vân Phong cười nhẹ, gật đầu với Hiên Viên Khanh Trần và nàng, bộ dáng vẫn lặng yên không tiếng
động tiêu sái rời đi.
Đợi khi hắn đi xa thì Cảnh Dạ Lan mới nổi giận quát Hiên Viên Khanh Trần:
- Được rồi, ta phải đi việc, ngươi cũng mau đi đi! – nói xong, nàng liền mời hắn ra ngoài.
- Ta sẽ nhớ kỹ câu trả lời vừa rồi của nàng. – Hiên Viên Khanh Trần
tỏ ra một bộ vui vẻ. – Có được nàng thì ta còn vui vẻ hơn việc có được
bất cứ thứ gì.
- Hiên Viên Khanh Trần! – Cảnh Dạ Lan trừng mắt nhìn hắn. – Chuyện
của chúng ta có thể như thế nhưng ta hỏi ngươi, ngươi sẽ làm gì với Tô
Tĩnh Uyển chứ?
Nhìn thấy Tô Vân Phong đột nhiên nàng nhớ tới một việc, nhất định
phải hỏi cho rõ ràng thực ra bây giờ Tô Tĩnh Uyển như thế nào rồi.
Hắn không cho là đúng, phản ứng lại:
- Nàng ta làm nàng bị thương, dĩ nhiên là ta sẽ không bỏ qua. Chuyện
đó không cần nàng lo lắng tới, chỉ cần nghĩ khi nào trở về cùng ta là
được rồi. – nheo lại đồng tử nhu tình như nước, hắn ngắm nhìn khuôn mặt
nàng; một câu nói của nàng mà khiến cho tâm tình hắn lúc này trở nên vui vẻ kỳ lạ!
- Ngươi không được làm nàng ta bị thương, ít nhất là ở nơi này ngươi
không được động thủ với nàng ta! – Cảnh Dạ Lan nóng nảy nói. Hiên Viên
Khanh Trần nói là làm, nàng e là tối hôm qua nàng ta thoát không khỏi sự trừng phạt của hắn.
- Nàng lo lắng Tô Vân Phong sẽ làm gì với ta sao? – khóe môi hắn gợi
lên ý cười, với tay đem vài sợi tóc rối vén lại sau tai nàng. – Ta từng
có ước định với Tô Vân Phong, nếu ai thua cuộc thì sẽ không có quyền
quản đối phương làm chuyện gì. Lúc đánh cược dù ta có ra mặt giết Tô
Tĩnh Uyển thì hắn cũng không thể làm gì ta được.
Cảnh Lan, đêm qua nếu không phải Thu Thủy đột nhiên xuất hiện thì ta
đã đại khai sát giới rồi, nàng ta làm gì còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt
trời sáng nay chứ. Hết cách rồi, để cho nàng ta sống thêm mấy ngày mà
nhấm nháp cái chết đang t