
cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, đôi tay khẽ nghịch mấy sợi tóc như tơ của cô, hưởng thụ sự mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến...
"Nha đầu, nhớ mong và nhớ nhung là không giống nhau, em đối với anh là... nhớ nhung!"
"Nhớ nhung?"
Cô nhẹ giọng thì thầm, đôi tay khẽ đặt lên ngực, "Thì ra, vậy là nhớ nhung!"
Thường nghe người khác nhắc đến nhớ nhung, thì ra mình cũng biết nhớ nhung.
Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến vò tóc cô...
"Chỉ là, cách nhớ nhung của nha đầu của anh cũng thật đặc biệt..." Hắn đưa tay chỉ một vòng căn phòng lộn xộn với đầy mảnh vải vụn.
Liên Kiều le lưỡi, cô biết hắn không giận nữa nên không sợ sệt nữa, cười hi hi ôm chặt hắn, "Anh biết không, em thích những thiết kế của chị Tử Tranh lắm..."
"Cho nên mới biến chỗ này thành phòng thí nghiệm của em còn Ngạn Ngự, Ngạn Đình và Anh Anh người mẫu của em sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ tới tình hình lúc nãy của ba người em mà toát mồ hôi lạnh.
"Ha ha..." Gương mặt nhỏ của Liên Kiều hiện lên vẻ đắc ý, "Người ta chỉ là muốn thử xem thiết kế của em có đẹp như thiết kế của chị Tử Tranh không thôi!"
"Nhưng mà... mặt của Ngạn Đình là chuyện thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn còn chưa hiểu hết.
Liên Kiều che miệng cười, "Có trách thì trách Ngạn Đình quá đẹp trai đi, em cảm thấy em ấy giả làm con gái có khi còn đẹp hơn!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, nha đầu này, thật là nhiều ý tưởng.
"Em đó, làm chị dâu của người ta thì phải ra dáng chị dâu chứ, làm vậy sau này ai cũng đều sợ em, xem sau này còn ai dám chơi với em!"
Liên Kiều chu miệng, cẩn trọng hỏi lại: "Anh có giận không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn chăm chăm cô, ánh mắt phức tạp, sau đó kéo cô vào lòng, nhẹ giọng nói, "Anh không giận... chỉ là sau này em ngoan ngoãn một chút thì anh sẽ vui hơn..."
Liên Kiều rầu rĩ gật đầu, "Nhưng em không muốn một mình ở "Hoàng Phủ" đợi..."
"Sao lại một mình được chứ? Còn ba mẹ nữa mà." Hắn cúi đầu, cụng đầu vào trán cô, trìu mến nói.
"Ba mẹ còn bận pha trà, ngắm hoa, em không thích..."
Nói tới đây, mắt Liên Kiều chợt sáng lên, "Sắp đến ngày khai giảng rồi..."
Nghe đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt chau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh sẽ sắp xếp cho em chuyển trường, em không cần trở về Hồng Kông đâu!"
‘Hả? Chuyển trường? Tại sao chứ?’ Liên Kiều nghe xong giật mình.
‘Nha đầu, em bây giờ đã gả vào nhà Hoàng Phủ rồi, sao lại trở về Hồng Kông được chứ? Anh đã quyết định rồi, học kỳ này bắt đầu anh sẽ sắp xếp cho em chuyển trường!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm nói.
Liên Kiều vừa nghe xong gấp gáp nói: ‘Sao lại thế được, em học Trung Y mà, với lại ở Hồng Kông em còn rất nhiều bạn bè … hu … hu …’
Câu phản bác của cô còn chưa nói xong, cánh môi anh đào đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt mất, đôi tay mạnh mẽ chia nhau giữ chặt sau gáy và sau lưng cô, nụ hôn đột ngột mang theo một khí thế hung hãn rất nhanh nhấn chìm Liên Kiều …
‘Hoàng …’
Cô không biết tại sao hắn làm thế, vừa mở miệng hỏi thì lưỡi hắn đã thừa cơ xâm nhập, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, bàn tay đặt sau lưng cô càng lúc càng dùng lực, giống như muốn ép cô hòa cùng một thể với hắn.
Hô hấp của Liên Kiều càng lúc càng gấp gáp, vô lực mà tiếp nhận sự tấn công của hắn cho đến lúc cảm thấy cô gần như không thở nổi nữa, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới luyến tiếc rời khỏi môi cô, ngón tay nóng hổi vẫn lưu luyến nơi cánh môi – nơi mà sớm đã nhuộm đầy hơi thổ của hắn …
Hắn thích như vậy …
Trong một chớp mắt vừa nãy, có trời mới biết hắn muốn cô đến cỡ nào.
‘Nha đầu …’ Giọng nói trầm thấp như rượu ngon làm say lòng người, như gần như xa bên tai cô …
Liên Kiều không khó cảm nhận thấy cánh môi như tạc kia đang cách mặt mình rất gần, hơi thở quen thuộc như đang bao vây lấy cô, khiến cô nảy sinh một cảm giác rất kỳ diệu …
‘Anh …’ Cô vừa hơi nhích động cánh môi, muốn hỏi hắn vì sao đã thấy hắn cúi xuống lần nữa …
Nụ hôn lần này hoàn toàn không giống như nụ hôn lửa nóng vừa nãy, nụ hôn lần này dịu dàng như nước, cánh môi mỏng như tạc nhẹ phớt qua môi cô, đang lúc cô cảm thấy không đủ muốn được nhiều hơn nữa, môi hắn lại từ từ đáp xuống …
Nụ hôn nhẹ đáp xuống vành tai mẫn cảm của cô, nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia như mang theo dòng điện khiến toàn thân cô tê dại...
Cái cảm giác này, Liên Kiều không biết tên gọi, cô chỉ biết mỗi lần Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn mình, trong cơ thể cô liền dâng lên một cảm giác rất kỳ diệu, vừa như lửa đốt lại vừa như sóng lớn nhấn chìm lấy cô...
Liên Kiều bất giác nghiêng đầu, nụ hôn của hắn theo đó trượt xuống vùng cổ trắng như tuyết của cô, bàn tay mang theo lửa nóng thuần thục lướt theo từng đường cong trên cơ thể cô, cuối cùng dừng lại nơi gò ngực mềm mại của cô, cách một tầng vải nhè nhẹ vuốt ve...
"Aaa..." Liên Kiều không ý thức kêu lên một tiếng, cách một tầng áo mỏng manh khiến cô không khó cảm nhận được lửa nóng từ đôi tay đang lướt trên người mình, tim chợt đập điên cuồng gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng...
Cô chỉ biết bám chặt lấy cổ hắn, cô biết nếu không làm vậy mình nhất định sẽ khuỵu xuống...
Liên Kiều đơn thuần vốn không biết, vẻ luống