
ng, loại này chính là loại kim khí có sức nặng nhất!
Liên Kiều thật cẩn thận mang nó ra, mới phát hiện bản thân phải dùng hai tay đỡ nó mới được.
Truy ảnh!
Không chỉ có tên dễ nghe, thì ra bản thân nó cũng mê người như vậy, chẳng trách Hoàng Phủ Ngạn Tước coi nó như bảo bối.
Nhưng mà —— rốt cuộc nó được làm từ nguyên liệu gì? Chẳng lẽ giống như lời Hoàng Phủ Ngạn Thương và Hoàng Phủ Anh nói, không gì địch nổi, cứng cỏi vô cùng sao?
Liên Kiều vừa cẩn thận nhìn, hai hang mày nhíu lại không hiểu, thật giả? Nhưng viên ngọc trên thân đao quả thực rất hiếm có, à người trong vương thất cô hiểu được những viên ngọc quý hiếm có hình dáng màu sắc như thế nào.
Thanh đao này khiến người ta yêu thích không buông, chính là ——
Tò mò trong lòng Liên Kiều lại bắt đầu rục rịch, chẳng lẽ thanh phi đao này cứng rắn như vậy? Không có cách nào bẻ gẫy hoặc hư hao hay sao?
Nghĩ đến đây, cô nhíu mày lại, chẳng được bao lâu, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, đúng, cô vừa mới nghĩ ra một chỗ để làm hỏng thanh đao này, không biết thanh đao này có qua được thử thách hay không?
Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn, đúng, cô nhất định phải thử mới được, nếu như ngay cả nơi được xưng là phá hủy vũ khí kia không làm gì được nó, cô nhất định phải lấy làm của riêng, ha ha! (Min: Chị thật là hiểm)
Đêm dài sao sáng, trong bóng đêm bao phủ tất cả chuyện xảy ra, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên mặt Liên Kiều, cùng với tiếng thét chói tai của cô mà bị dập tắt.
Không biết qua bao lâu, trời dần sáng, cơ thể dựa vào cánh của di động một chút, cô nhìn phi đao trong tay, bĩu môi, sau đó cầm lên bắt đầu hành động—
"Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước... Cái kia, ừm, cái kia tôi không cẩn thận làm hỏng thanh đao của anh rồi..."
Buổi trưa yên tĩnh mang theo mùi hương hoa nhàn nhạt lan tỏa trong không
khí, là hoa dâm bụt tím mà Liên Kiều yêu thích nhất, cô lười biếng nằm
dài trên chiếc giường khổng lồ, lăn qua lộn lại mà không có chút buồn
ngủ nào, ngoài một chút cảm giác lười nhác thì không còn cảm giác gì.
Đây là chuyện gì?
Cô lại lật người, nhướng mày nhìn đồng hồ, thật là kỳ lạ, từ tối hôm qua đến giờ thói quen sinh lý của mình lại có thay đổi …
Thứ nhất là mười hai giờ đêm lại không có ngủ gục mất!
Thứ hai là trước giờ Liên Kiều thích ngủ trưa nhưng giờ này phút này lại không có chút buồn ngủ nào.
Từ tối hôm qua đến giờ cô đã không chợp mắt mười mấy tiếng đồng hồ!
Cô không hiểu, thậm chí vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được tại sao.
Buổi trưa mùa hạ không khí thật ngọt ngào, lại có chút lãng đãng lười
nhác đột nhiên bị một tràng tiếng thắng xe phá vỡ sự yên tĩnh của nó.
Tiếp đó, cửa lớn bị đẩy ra, sau đó một bóng người cao lớn thân vận Tây trang cũng rất nhanh bước vào.
‘Đại thiếu gia, cậu trở về rồi? Tôi lập tức thông báo cho lão gia và phu nhân!’
Chị Phúc đang kiểm tra công việc của người làm nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ngạc nhiên, vội vàng bước lên chào hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt nghiêm trọng, không có trả lời bà mà hỏi lại một câu: ‘Liên Kiều đâu?’
Giọng nói vẫn trầm thấp như xưa nhưng trong vẻ ưu nhã trong đáy mắt, một cơn cuồng nộ đang ấp ủ.
Hơn nửa đời người làm quản gia ở “Hoàng Phủ”, Chị Phúc trước giờ giỏi
nhìn sắc mặt của chủ mà làm việc, thấy vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước
như vậy, trong lòng liền cảm thấy không tốt, vội vàng chỉ tay về hướng
căn biệt thự của thứ hai …
‘Liên Kiều tiểu thư, cô ấy đang ngủ trưa!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì thêm, bước vội về hướng bà chỉ.
Nhìn theo cái bóng cao lớn đã đi xa, Chị Phúc càng nghĩ càng thấy không
đúng, đại thiếu gia trước giờ luôn ôn hòa mà trầm tĩnh, biểu tình hôm
nay của thiếu gia khiến trong lòng bà có chút bất an, do đó bà vội vàng
bỏ hết công việc trong tay, chạy về hướng căn biệt thự chính …
‘Đùng …’
Cửa phòng bị một lực rất lớn đẩy mạnh ra, tạo thành một tiếng động lớn,
khiến cho Liên Kiều nãy giờ vẫn giả vờ ngủ vội mở to mắt, đập vào mắt cô là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
Hoàng Phủ Ngạn Tước?
Còn chưa kịp nói tiếng nào, thân thể nhỏ nhắn đã bị hắn kéo dậy.
Trừng đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của hắn, cô có chút bực dọc rống lên: ‘Này, anh là người rừng sao? Chẳng lẽ anh vẫn luôn
dùng cách này để chào hỏi người khác sao?’
‘Chào hỏi?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng nghiến lợi nhìn cô trừng trừng, đôi mắt
sắc bén như chim ưng phát ra một luồng ánh sáng lạnh như một cây kiếm
sắc, ‘Em còn cho rằng tôi đang chào hỏi em sao? Đồ đâu?’
Tiếng rống cố nén cũng đủ dọa Liên Kiều rụt cổ lại, cẩn trọng nhìn về phía hắn hỏi: ‘Đồ … đồ gì? Cái gì?’
‘Giả vờ hồ đồ có phải không?’
Bộ dạng Hoàng Phủ Ngạn Tước như muốn ăn thịt người, đôi mắt đen bừng bừng lửa giận: ‘Em hỏi đồ gì sao? Phi đao! Truy Ảnh!’
Đáng chết thật, khi hắn nghe cô nói trong điện thoại rằng mình đã làm
hỏng cây phi đao Truy Ảnh, suýt nữa hắn phát điên lên, lúc ban đầu hắn
có chút hoài nghi nhưng suy nghĩ một lúc, Liên Kiều là người có giác
quan thứ sáu mạnh hơn người, phá một cái mật mã đối với cô mà nói là
chuyện rất dễ dàng, chỉ là cho đến bây