
không thể đi! Hắn đi rồi cô lấy ai để đả kích Sầm Tử Tranh? Làm sao để phát tiết cơn giận trong lòng cô?
'Em thật sự không tránh ra?' Ánh mắt Thư Tử Hạo sáng lòe nhìn cô chăm chăm, dục vọng hầu như đã không che lấp được.
'Không! Em không tránh ra! Em sẽ không để anh bước ra khỏi căn phòng này!' Tĩnh Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, trong đáy mắt chỉ còn có thù hận.
Thư Tử Hạo không nói lời nào nữa, tác dụng của thuốc khiến bàn tay và cả người hắn run rẩy không thôi. Hắn nhợt nhạt cười, giọng nói cũng khẽ run ...
'Đây là em tự chọn, tuyệt đối đừng hối hận!'
Lời nói chưa dứt thì tay hắn đã vươn ra tóm lấy cô gái trước mặt vào lòng, dùng thân thể mềm mại của cô miêu tả thân thể cường tráng đang nóng hừng hực của mình.
'Thư học trưởng, anh định làm gì?' Hơi thở nam tính nóng rực của hắn phất qua mặt cô khiến Tĩnh Nghiên kinh hãi không thôi, giọng nói cũng bắt đầu run run.
'Làm gì? Vào phòng chẳng phải em sẽ biết sao?' Nói rồi hắn nhấc bổng cô lên, chân vung lên đá cánh cửa phòng cạnh bên, bước nhanh vào rồi sập cửa lại.
Đây là một gian phòng dành cho khách, sang trọng nhưng lạnh lẽo.
Cả người Tĩnh Nghiên bị ném mạnh lên giường, lực ném quá mạnh khiến cô đau đến đầu váng mắt hoa.
'Thư học trưởng anh ...' Cô vừa định trở mình thì lần nữa bị thân thể cường tráng của hắn áp xuống.
'Nếu như thuốc là do em cho anh uống, lẽ đương nhiên là em đến nhận hậu quả, không phải sao?' Hơi thở thô ráp của hắn phất qua má cô.
'Không ... Đừng ...' Khi bàn tay hắn hung hăng xé rách quần áo cô, Tĩnh Nghiên rốt cuộc cũng biết ý đồ của hắn, liền không ngừng dãy dụa.
'Nữ nhân ngốc, chẳng lẽ em không biết càng dãy dụa càng kích phát dã tính trong người đàn ông sao?' Thư Tử Hạo vốn đã chẳng còn bao nhiêu lý trí dưới sự kích thích của thuốc, lại thêm người phụ nữ dưới thân mềm mại xinh đẹp càng khiến hắn khó mà kềm giữ.
Thân thể Tĩnh Nghiên trong phút chốc trở nên cứng đờ. Sao lại như thế? Kế hoạch của cô vốn không phải là như vậy!
'Buông em ra! Người mà anh muốn không phải là em, là Sầm Tử Tranh mới đúng!'
Cô dùng hết sức mới đẩy Thư Tử Hạo ra được một chút sau đó liều mạng hướng về phía cửa chạy nhưng bàn tay vừa nắm đến tay nắm cửa thì mái tóc dài đã bị người níu lại...
'Ô ...' Cô đau đớn kêu thất thanh một tiếng, xoay đầu nhìn lại đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Thư Tử Hạo đang đăm đăm nhìn chính mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
'Chẳng lẽ em quên mình cũng là phụ nữ sao? Người mà bây giờ anh cần ... là em!'
Mặt hắn càng lúc càng kề sát mặt cô, bàn tay không chút lưu tình xé toang quần áo cô, chỉ nghe "soạt ...' một tiếng, ngay lập tức làn da trắng như tuyết của cô đã bại lộ trước mặt hắn.
'Thư học trưởng, anh phải nhìn cho rõ, em là Tĩnh Nghiên, không phải Sầm Tử Tranh ... xin anh ... đừng ...' Nỗi sợ hãi đã khiến toàn thân cô run rẩy, ngay cả giọng nói cũng đứt quãng.
'Không phải là em thích anh sao? Nếu như không thuộc về anh, em làm sao biết em thích anh đến mức nào, hử' Nói rồi hắn vung tay lên lần nữa, lạnh lùng xé toạc những mảnh vải cuối cùng che chắn trên người cô.
Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt mùa đông, thân thể tuyết trắng của cô như phát ra một vầng sáng, mà khi tiếp xúc với đôi mắt nóng rực đỏ ngầu của hắn, thân thể đó run càng dữ dôi.
Ánh mắt của Thư Tử Hạo đã hoàn toàn thay đổi mang theo một loại bản năng chiếm hữu trời sinh của đàn ông đối với phụ nữ, là một loại dã tính xâm lược nguyên thủy ...
Khi hắn càng lúc càng đến gần cô, Tĩnh Nghiên chợt vung tay, một cái tát vang dội rơi trên gương mặt anh tuấn của hắn.
'Thư Tử Hạo, anh tỉnh lại! Tỉnh táo lại cho em!' Một cái tát này, đánh thật đau. Tĩnh Nghiên chỉ thấy tay mình bỏng rát, lại liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đã thấy trên mặt hắn dấu tay thật rõ ràng ...
Cô không biết, là đàn ông không ai chịu nổi điều này!
Cô không biết, cái tát này đối với dục vọng của đàn ông mà nói thì chỉ càng có kích phát nó bùng nổ thêm.
Cô không biết, hành vi của cô đối với một người đàn ông bị bỏ thuốc mà nói, là một loại hủy diệt!
Còn chưa phản ứng lại kịp thì cả người Tĩnh Nghiên đã bị người hung hăng đẩy ngã xuống tấm thảm dày, tầm mắt vừa vặn chống chọi với cặp mắt đỏ ngầu như dã thú của Thư Tử Hạo.
'Thư học trưởng ...' Cô lắp bắp kêu, răng lập cập đánh vào nhau, cô đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm trong đôi mắt kia.
Đó là anh mắt gì vậy? Đầy ngập sự xâm lược và chiếm hữu mãnh liệt ...
Không biết vì sao cô có một loại cảm giác tai họa sắp đến thật khó tránh!
Sự sơ hãi và kinh khiếp của Tĩnh Nghiên rơi vào mắt Thư Tử Hạo lại mang theo một sự dụ hoặc rất riêng, hắn bắt đầu xé toạc y phục của mình, dây lưng cũng vất sang một bên, bộ tây trang sang quý thoáng chốc đã vung vãi trên mặt đất ...
'Không ... Đừng ...'
Tĩnh Nghiên lạnh hết toàn thân như vừa bị dội nước lạnh, theo bản năng cô không ngừng co quắp thân thể, càng lúc càng lùi sát tường như muốn tìm một chỗ dựa đồng thời tay vươn ra nhẹ rút lấy lấy tấm drap giường định che đi thân thể đang không một mảnh vải của mình nhưng lập tức đã bị một cánh tay chặn lại sau đó eo bị một cánh tay khác chế t