Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329975

Bình chọn: 9.00/10/997 lượt.

iền mặt này em không thể nhận, ngày hôm qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi, anh đừng coi nó là thật. Tiền này anh mang về đi!'

Khương Ngự Kình suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm: 'Như vậy đi, năm mươi triệu này xem như là tiền đặt cọc của anh đi!'

'Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc gì?' Sầm Tử Tranh nghe mà không hiểu gì.

Khương Ngự Kình cười có chút gian trá: 'Tiền đặt cọc thiết kế áo cưới!'

'Thiết kế áo cưới, anh ...' Sầm Tử Tranh chợt biến sắc.

'Tử Tranh, em đừng nên hiểu lầm!'

Khương Ngự Kình vội vàng giải thích: 'Chiếc áo cưới này đúng là anh muốn thiết kế cho riêng em, bất luận là em có tiếp nhận anh hay không, hay là thật sự có một ngày em gả cho người khác thì cứ coi như chiếc áo cưới này là quà tặng cho đám cưới của em, được không?'

'Chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô?'

Sầm Tử Tranh nghe vậy, hoảng sợ đến trợn mắt líu lưỡi, 'Anh ..., ách, Ngự Kình, món quà cưới này của anh thật sự quá quý giá, chiếc áo cưới đắt đỏ như vậy ngay cả tưởng tượng em cũng chưa từng tưởng tượng đến!'

Trời ạ, đừng nói là mặc, ngay cả thiết kế cô cũng chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ thiết kế ra một chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô, đây có khác gì tiêu tiền như rác đâu chứ? Chẳng lẽ năm mươi triệu này là từ trên trời rớt xuống cho hắn sao chứ?'

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như cô thật sự có thể thiết kế ra một chiếc áo cưới như vậy, tin rằng lúc đó Cung Quý Dương cũng sẽ không cho cô mặc nó, với tính cách bá đạo của hắn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn sẽ không để cô mặc chiếc áo cưới do người đàn ông khác tốn tiền mua cho cô.

Điều này đối với Cung Quý Dương mà nói có khác gì một sự sỉ nhục đâu chứ.

Khương Ngự Kình nhẹ câu lên một nụ cười mê cười, hắn cúi người xuống, nói rành mạch từng chữ với cô: 'Em ... tuyệt đối xứng đáng!'

***

Trong buổi trà chiều, Sầm Tử Tranh khó có dịp được một chút thời gian rảnh, cô cố tình tìm đến một quán cà phê cách công ty không xa để tự thưởng cho mình một tách cà phê thơm lừng, yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.

Ngồi bên cửa sổ, ánh mắt cô lơ đễnh nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu vào thu, từng phiến lá vàng theo gió rơi rụng, cô chừng như có thể ngửi được hương vị của mùa thu. Ai cũng nói mùa thu là mùa thu hoạch, vậy còn tình yêu của cô thì sao? Có thể chờ mong một sự thu hoạch tốt đẹp trong mùa thu này không?

Quý Dương đi đã ba ngày, ba ngày này, Sầm Tử Tranh cảm thấy khó qua hơn cả ba năm, nghĩ đến đây cô không khỏi cười khổ một tiếng, con người đúng là một loại động vật tham lam, lúc đau khổ thì cầu mong hạnh phúc sẽ đến, có được hạnh phúc rồi thì lại mong muốn có được càng nhiều hơn, như một đứa bé tham ăn vậy, có được càng nhiều thì lại muốn càng nhiều hơn.

Khi cà phê được bê ra, mùi hương thơm lừng của nó vây phủ lấy Sầm Tử Tranh, nồng đượm như mùi vị của nhớ nhung khiến môi Sầm Tử Tranh nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt.

Thật lâu chưa có được thời khắc thoải mái như vậy, bất luận là thân hay là tâm đều có được một sự thư giãn hiếm hoi. Sầm Tử Tranh xoay nhẹ tách cà phê trên tay, nhìn vào chất lỏng đen thẫm trong tách, cô chợt có một loại ảo giác, tưởng chừng thấp thoáng xuất hiện nụ cười của Cung Quý Dương trong đó.

Bất giác Sầm Tử Tranh nhớ đến lời của Cung Quý Dương đã nói ...

Đợi hắn trở về từ chuyến công tác Paris sẽ lập tức đi đăng ký!

Đúng vậy, cô và Quý Dương hai người đã trải qua quá nhiều chuyện, trong lòng sớm đã không thể chứa thêm bất kỳ một cái gì khác, không phải sao?

Chậm rãi thưởng thức một ngụm cà phê thơm lừng ...

Hai cô gái trẻ đi ngang qua cô, nhìn thấy Sầm Tử Tranh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc ...

'Nhìn kia, hình như là nhà thiết kế Leila thì phải, mfinh đã thấy ảnh chụp của cô ấy trong một chuyên đề trên tạp chí, xem ra người thật còn đẹp hơn ảnh chụp nữa!' Một trong hai cô lên tiếng.

'Nếu như không phải xinh đẹp như vạy thì làm sao gây được sự chú ý của t tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt chứ? Nghe nói cô ấy trở thành nhà thiết kế làm việc với Cung thị tài phiệt, không phải dựa vào cái đó thì dựa vào cái gì chứ?' Một giọng nữ khác nói vẻ khinh miệt.

'Cái nào? Dựa vào cái nào mà được vậy?'

'Ngốc à, đương nhiên là dựa vào công phu tren giường rồi. Có cái gì mà đáng để tâm chứ, chỉ cần chuyện gì có lợi cho bản thân thì làm thôi. Nói sao đi nữa, Cung tổng giám đốc vẻ ngoài điển trai như vậy, tin rằng công phu trên giường cũng không tệ!'

'Cậu nha, đúng là không biết xấu hổ!'

'Haha, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chuyện kia sao?'

Hai cô gái càng đi càng xa, tiếng cười tiếng nói châm chọc cũng nhỏ dần.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Sầm Tử Tranh cũng không lộ ra chút kích động nào, ngược lại cô rất nhàn nhã ngồi nơi chỗ ngồi của mình, lẳng lặng uống cà phê, hưởng thụ cảnh đẹp của mùa thu qua cửa sổ, không chút để tâm đến lời bàn tán của hai cô gái kia.

Nếu như là trước đây khi cô nghe được những lời này nhất định sẽ bất chấp tất cả bước đến cùng hai cô gái kia lý luận một phen nhưng bây giờ thì khác rồi.

Cô biết rõ tâm ý của Quý Dương dành cho mình, cũng biết rõ năng lực của mình vậy thì vì sao phải phí tâm tư đi biện giải


Duck hunt