
gươi đối
với Nguyệt nhi có nhiều nghiêm túc, cha. . . . . . tin tưởng con!"
"Cám ơn nhạc
phụ."
Lam lão gia nháy mắt mấy
cái."Cha giống như lần đầu tiên nghe con nói cám ơn."
Long Nghiêm vẻ mặt thoáng
qua thần sắc lúng túng.
"Cha a, kia đều phải
cảm tạ Thư Nguyệt dạy thật tốt."
"Phải không?"
Lam lão gia ha ha cười một tiếng, coi như là sau cơn mưa trời lại
sáng!"Ai, đợi chút, tròn trịa đâu?"
"Tròn trịa không
phải là cùng ở một chỗ với Thư Nguyệt sao?"
"A, bởi vì có chút
nguyên nhân, Nguyệt nhi xử phạt tròn trịa không cho phép vào nhà, sau đó Nguyệt
nhi nói tròn trịa cũng chạy đến tìm ngươi."
Nhìn Lam lão gia trên tay
băng bó bạch gấm, hai người đã biết là nguyên nhân gì .
"Không có, tròn trịa
không có tới." Long Nghiêm cau mày.
"Không có gì phải lo
lắng, tròn trịa nhất định lại chạy đến đâu đó chơi, chờ lúc đói bụng dĩ nhiên
là trở lại." Lam Thư Nhật không thèm để ý nói."Chúng ta hay là
trước đem những chuyện này xử lý xong đi!"
--------------
Tròn trịa không thấy đâu!
Có điều là không ai dám
để cho Lam Thư Nguyệt biết, chỉ nói cho nàng tròn trịa cùng Lam Thư Nhật ở
chung một chỗ. Từ lúc nó mất tích đã là ba ngày nay, Lam Thư Nhật cũng không dám
ra ngoài xuất hiện trước mặt muội muội.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng
không dám để cho Hoa Quế không biết giữ mồm miệng biết điều này, bất quá lừa
gạt Hoa Quế dễ dàng hơn nhiều, đối với việc không nhìn thấy tròn trịa cùng Lam
Thư Nhật ở chung một chỗ, chỉ cần nói cho nàng biết tròn trịa đi nơi nào chơi
là được.
"Tiểu thư, nàng làm
đồ trẻ con thật đáng yêu đó!" Hoa Quế cầm cao đồ đã hoàn thành tán thưởng.
"Mặc cho búp bê đi,
xem một chút hiệu quả như thế nào." Lam Thư Nguyệt cũng hưng phấn nói,
nghĩ đến mình cũng có chỗ hữu dụng, nàng vô cùng vui vẻ.
"Vâng." Hoa Quế
lập tức đưa đến nhiều búp bê trẻ con bằng gỗ, từng cái từng cái giúp chúng mặc
vào, kết quả dần dần thể hiện rõ.
"A. . . . . . Thật
đáng yêu đó!" Hoa Quế không nhịn được hưng phấn kêu to."Tiểu thư, mọi
người nhất định sẽ thích, nhất định sẽ, có đúng hay không?"
"Đó là dĩ nhiên, Hoa
Quế điêu khắc tinh xảo như vậy, không phải là đã dự định hơn một trăm cái
sao?"
"Đúng vậy đúng vậy,
hiện tại hơn nữa tiểu thư làm quần áo, nhất định sẽ bán được tốt hơn."
"Đại ca không phải
là đã làm thuê phụ công may đồ sao?"
Nàng lúc này mới nhớ tới,
"Ách, thiếu gia phân phó quần áo may xong sau đó cầm đi cho thiếu gia,
người muốn đưa đến thêu lâu."
"Nhật ca gần đây bề
bộn nhiều việc, hay là ta tự đưa đi đi!"
"Hả? Nhưng là. . . .
. ."
"Yên tâm đi, thân
thể của ta đã không thành vấn đề, hơn nữa thêu lâu cũng ở trong Lam trang, cũng không phải là đi ra bên ngoài,
ngươi lo lắng cái gì?"
"Vậy nô tỳ đưa đi
thì tốt hơn. . . . . ."
"Hoa Quế em phải
nhanh chóng điêu khắc búp bê, em nên biết, búp bê không có hoàn thành trước,
xiêm áo cũng không thể làm."
"Vậy. . . . . . Được
rồi, tiểu thư phải cẩn thận đó! Mặc dù thêu lâu cũng ở trong Lam trang, nhưng
Lam trang lớn như vậy, nó lại là Tây viện vi vu vắng vẻ nhất, tiểu thư nếu là
đi mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, không thể quá miễn cưỡng mình
đó!" Hoa Quế lải nhải dặn dò .
"Hoa Quế, làm chuyện
của em đi." Lam Thư Nguyệt bật cười lắc đầu, đẩy thân thể to con của Hoa
Quế đi ra ngoài, sau đó cầm lấy giỏ trúc đựng quần áo hướng Tây viện thêu lâu
đi.
Nàng lững thững đi, coi
như tản bộ ngắm cảnh, trước kia bởi vì thân thể yếu đuối, nàng trừ Tú khinh lâu ra rất ít đến những
nơi khác trong Lam trang, Tây viện càng chưa đặt chân đến bao giờ, không nghĩ
tới dọc đường vườn cảnh xinh đẹp như vậy, chung quanh trăm hoa đua nở, chim hót
líu lo.
"Meo. . . . .
."
Nghe thấy một tiếng kêu
Lam Thư Nguyệt dừng bước lại, nàng thử kêu: "Tròn trịa?"
"Meo meo ô. . . . .
." Một lúc lâu, mới lại nghe thấy, lúc này hiểu rõ ràng một chút, cũng làm
cho nàng xác định là tròn trịa.
"Tròn trịa, ngươi
đang ở đâu? Mau ra đây, ta không xử phạt ngươi, ngoan ngoãn, mau ra đây."
Nàng đem giỏ trúc đặt ở một bên, ngồi xổm người xuống mọi nơi kêu gọi.
"Ô ô. . . . . . Meo
meo. . . . . ." Tròn trịa lại thật thấp giọng kêu.
Lam thư Nguyệt chân mày
nhíu lại, lo lắng nổi lên đáy mắt của nàng.
Thanh âm tròn trịa không
đúng lắm, giống như rất thống khổ!
Chỉ thấy trong mắt kinh
hãi, nhìn khúc quanh phía trước đột nhiên xuất hiện nam nhân, trong tay hắn
xách theo, không phải là tròn trịa sao?
Nó vết thương chồng
chất, xem ra đang thoi thóp.
"Không!" Nàng
che miệng kêu lên.
"Lam cô nương, nàng
tốt nhất chớ kêu la, bằng không ta liền một đao mở bụng con mèo thối này!"
Trầm Ngũ hạ thấp giọng cảnh cáo, trên mặt, trên tay đều là vết cào của tròn
trịa.
Lam Thư Nguyệt che miệng,
không dám để cho mình nghẹn ngào nức nở, tròn trịa đã chống cự, những vết
thương trên người nam nhân kia chính
là chứng minh tốt nhất. Nó đã cố gắng, cho nên nàng cũng không thể kém tròn
trịa, nàng. . . . . . Cũng muốn chiến đấu, nàng nhất định phải cứu nó.
"Ngươi rốt cuộc muốn
làm cái gì?"
"Chủ tử chúng ta
muốn mời Lam cô nương đi làm khách, thỉnh