
toái." Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Không phiền
toái." Ngồi dậy, hắn giơ tiêu đối miệng, thổi ra một chuỗi âm luật duyên
dáng.
Lam Thư Nguyệt cùng hắn
lưng tựa lưng mà ngồi, nhắm mắt lại tinh tế lắng nghe, nghiêm chỉnh cả buổi
chiều cùng buổi tối bất an theo âm luật hắn thổi dần dần nhạt đi.
Thật sự là cuộc sống của
nàng không thể không có hắn.
Xoay người, hai tay vòng
qua vai hắn, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.
Âm luật bỗng nhiên cắt
đứt, Long Nghiêm để hắc ngọc tiêu xuống, đưa tay lên xoa mặt nàng tựa trên vai
hắn, ngoài ý muốn tay cảm thấy ướt.
"Nguyệt? Làm sao
vậy?" Hắn xoay người lại ngắm nhìn dung nhan đẫm lệ của nàng."Tại sao
khóc? ."
Lam Thư Nguyệt lắc đầu,
lau đi nước mắt trên mặt, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn.
"Phu quân, chàng có
thể đáp ứng ta một chuyện hay không?"
Long Nghiêm khiêu mi,
"Nàng biết ta sẽ đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì." Cho dù có ảnh hưởng
tới thân thể nàng, chỉ cần nàng thật sự muốn, hắn cũng sẽ đáp ứng nàng, sau đó
ở bên nàng khi nàng té xỉu không ngủ không nghỉ chiếu cố nàng.
"Ta hiểu rõ đối với
phụ thân, đối với Nhật ca, đối với Hoa Quế, đối với mỗi người Lam trang, thậm
chí đối với chàng, ta đều là gánh nặng của mọi người, nhất là chàng. . ."
"Thư Nguyệt! Ta. . .
. . ."
"Hãy nghe ta nói,
phu quân." Lam Thư Nguyệt khẽ che môi của hắn."Ta biết chàng tốt với
ta, chàng nhất định sẽ nói ta không phải là gánh nặng, nhưng tự ta rõ ràng, sự
tồn tại của ta, trừ là gánh nặng của mọi người, một chút chỗ dùng cũng không
có, nhưng ta không tự lượng sức mình vẫn rất muốn vì phu quân chia sẻ hết thảy,
cho dù chỉ là nghe một chút tâm sự của phu quân, chàng nguyện ý nói cho ta biết
không?" Nàng khẽ run rời tay đi, tiếp
theo một cái chớp mắt lại bị hắn cầm.
"Thư Nguyệt, ta dĩ
nhiên sẽ nói nàng không phải là gánh nặng, nàng là người quan trọng của ta làm
sao một chút chỗ dùng cũng không có chứ? Sinh mạng nàng cũng là tính mạng của
ta, nếu như bây giờ ta mất đi nàng, ta nhất định không cách nào sống một mình,
bất kể nàng muốn biết cái gì, ta cũng sẽ nói cho nàng."
Lam Thư Nguyệt nghẹn
ngào, mắt ướt át chuyên chú nhìn hắn."Chàng những lời này. . . . . . Thật
là đẹp, ta không biết, thì ra chàng là người nói lời ngon tiếng ngọt như vậy. .
. . . ."
"Ta sẽ không nói lời
ngon tiếng ngọt, ta chỉ biết nói lời xuất phát từ đáy lòng."
"Vậy thì đẹp hơn
rồi, đẹp hơn gấp trăm lần." Nàng vừa khóc vừa cười.
"Đứa ngốc, không cần
thiết kích động như thế." Hắn hôn lên nước mắt của nàng."Nàng còn
không nói cho ta biết, nàng muốn biết cái gì?"
Lam Thư Nguyệt lắc đầu,
đã không còn quan trọng."Ta chỉ muốn cho chàng biết, mất đi chàng, ta cũng
không cách nào sống một mình, cho nên nếu như chàng hi vọng ta sống lâu trăm
tuổi, vậy thì hãy bảo trọng mình thật tốt, ta cũng vậy, sau đó cầu trời cao, để
cho chúng ta có thể sống đến đầu bạc răng long."
Long Nghiêm có vẻ có chút
kích động, "Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm cho nàng sống lâu trăm tuổi,
chúng ta cũng sẽ đến đầu bạc răng long, đời này nàng cũng đừng nghĩ bỏ rơi
ta."
"Ừ, coi như một ngày
kia ta lại do dự, lại muốn bỏ qua, chàng cũng phải quấn chặt ta đó!"
Hắn sẽ không bỏ rơi nàng,
nàng là nơi ôn nhu duy nhất trong nội tâm lạnh như băng của hắn, là ràng buộc
duy nhất khiến hắn không muốn từ bỏ thế giới này, hắn biết, nàng sẽ giáo hội
hắn, vì hắn mang đến nhiều ôn nhu hơn, cùng với nhiều ràng buộc hơn, để cho hắn
dần dần chuyển hóa trở thành một "người" , sau đó cùng nàng làm bạn
cả đời.
"Không thành vấn đề,
ta nhất định sẽ bắt được nàng."
"Lại thổi tiêu cho
ta nghe." Dựa vào hắn, nàng ôn nhu yêu cầu.
Tiếng tiêu ôn thuần lần
nữa vang lên, nàng thấp giọng ngâm xướng theo, "Thượng tà! Ta muốn cùng
quân tương tri, trường mệnh không tuyệt suy. Núi có mòn, sông có cạn, sét đánh mùa đông, tuyết rơi mùa hạ, thiên
địa hợp, là dám cùng quân tuyệt!"
Tiếng hát ôn nhu biến
mất, tiếng tiêu cũng ngừng, Long Nghiêm bên đầu cúi người hôn nàng, hồi lâu,
mới ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn nàng.
"Nàng sai lầm rồi,
cho dù núi có mòn, thiên địa hợp, ta sẽ không bỏ rơi nàng."
Lam Thư Nguyệt mỉm cười,
hai tay vòng trên cổ của hắn, đem hắn kéo xuống, từ từ nhắm lại hai mắt.
Như vậy đã quá đủ rồi,
đã. . . . . . Quá đủ rồi. . . . . .
----------------
"Các ngươi muốn đi
đâu?" Thanh âm lãnh khốc từ sau lưng Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ truyền ra, làm
cho bọn họ cả người cứng đờ, sợ hãi bắt
đầu run rẩy.
"Khách khách. . . .
. ." Thanh âm phát ra từ kẽ răng Lý Ứng Vi vì bọn họ vừa đi ra khỏi sương
phòng mà bộc phát rõ ràng.
"Ta, chúng ta chẳng
qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . ."
Lý Ứng Vi lạnh lùng liếc
mắt một bọc quần áo trên tay bọn họ, "Các ngươi muốn chạy trốn?"
"Không!" Hai
người trăm miệng một lời lớn tiếng phủ nhận."Chúng
ta chẳng qua là. . . . . . Muốn đổi phòng , bây giờ gian phòng có một con chuột
bự, cho nên muốn thay đổi một gian sạch sẽ một chút ."
"Vậy thì tốt, ta đã
tắm rửa xong, không muốn làm dơ mình." Lý Ứng Vi lãnh khốc nói.
"Lý, Lý đại nhân, tiểu
. . . .