
hì, đệ đương
nhiên là 『 trở lại 』chúc
phúc đại ca." Hắn nhìn Lam Thư Nguyệt, nhìn lại con mèo trên vai Long Nghiêm: "Con mèo thật đáng yêu, có thể để
cho ta. . . . . ." Hắn vươn tay, muôn ôm tròn trịa đang lim dim ngủ.
"Không được, nó. . .
. . ."
"Meo meo!" Tròn
trịa kêu một tiếng, không chút lưu tình cào một cái, ở trên tay thon dài trắng
nõn để lại mấy vết máu.
"Tê --" Long
Ngâm hít một hơi, không dám tin nhìn về phía tròn trịa đối với hắn nhe răng
trợn mắt.
"Nó không cho người
ngoài ôm." Long Nghiêm nói xong thì đã trễ , vỗ vỗ đầu tròn trịa, thấp
giọng ý tứ mắng nó một câu coi như xong chuyện.
"Meo meo ô."
Tròn trịa giống như là cảnh cáo trợn mắt nhìn Long Ngâm một cái, lại lần nữa
điều chỉnh tốt tư thế, tiếp tục"treo" trên vai Long Nghiêm lim dim,
mặc kệ.
"Thật xin lỗi, tròn
trịa không hay gần người, ta thay mặt nó xin lỗi." Lam Thư Nguyệt áy
náy nói, quay đầu kêu gọi Hoa Quế, "Hoa Quế!"
"Tiểu thư." Hoa
Quế từ trong lầu vội vã chạy như bay ra,
cho rằng tiểu thư nhà nàng đã xảy ra chuyện gì."Tiểu thư, sao vậy ?
Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoa Quế, em mau vào
lấy thuốc trị thương, giúp Long Nhị gia bôi thuốc."
"Long Nhị gia?"
Hoa Quế lúc này mới chú ý tới Long Ngâm xinh đẹp."Ngươi là nam nhân?"
"Hoa Quế, không được
vô lễ!" Lam Thư Nguyệt thấp giọng khiển trách.
"Không việc gì, Lam
cô nương, ta đã quen bị người khác nghi ngờ ." Long Ngâm lơ đễnh cười
cười.
"Hoa Quế cô nương,
ta thật sự là nam."
"Ai, thật đáng
thương." Hoa Quế thở dài, "Long Nhị gia, ngươi chờ ở đây, ta đi cầm
thuốc trị thương."
Long Ngâm sắc mặt biến
hóa, đưa mắt nhìn Hoa Quế to con chạy như bay vào lâu.
Hắn vừa mới không nghe
lầm chứ? Người kia vừa cao vừa tráng, trừ gương mặt đó cùng tên Hoa Quế ra,
không có một chỗ giống như nữ nhân vậy mà đang thương hại hắn? Là thương hại
hắn bị con mèo làm bị thương, hay là thương hại bộ dạng hắn . . . . .
"Thật xin lỗi, Long
Ngâm, Hoa Quế này chính là nghĩ gì nói nấy, không có ác ý gì đâu." Lam Thư
Nguyệt cũng chỉ có thể nói xin lỗi.
"Kkhông phải ta đã
nói ta không ngại sao?" Long Ngâm cứng
rắn nói.
Lam Thư Nguyệt bị
vẻ mặt nghiêm nghị của hắn làm cho sợ hết hồn.
"Long Ngâm!"
Long Nghiêm trừng hắn."Ai cho phép đệ dùng loại khẩu khí này nói chuyện
với đại tẩu?"
"Không sao, phu
quân, ta. . . . . ."
"Xin lỗi, đại tẩu,
đệ nghĩ là do vết thương đau, cho nên mới nóng nảy như vậy, làm đại tẩu chê
bai." Long Ngâm cắt đứt lời của nàng.
"Thư Nguyệt, nàng
cũng không nói xin lỗi, hắn thật sự không ngại chuyện như vậy, nàng vẫn xin lỗi
hắn, ngược lại giống như đang nói cho hắn biết, hắn nhất định nghĩ vì mình
giống nữ nhân nên cảm thấy xấu hổ." Long Nghiêm cúi đầu nói với Lam Thư
Nguyệt.
Long Ngâm hơi ngạc nhiên,
kinh ngạc nhìn Long Nghiêm. Thì ra là như vậy? Nguyên nhân mình cảm thấy phiền
não khi nghe được Lam Thư Nguyệt liều chết nói xin lỗi, chính
là lý do này ?
"A? Ta tuyệt đối
không có ý này. . . . . ." Nàng lo lắng nói.
"Ha ha. . . . .
." Long Ngâm an ủi cười nhẹ.
"Nâng cao tay
lên." Long Nghiêm đột nhiên nói.
Hắn nghi ngờ."Cái
gì?"
"Máu vẫn chảy, tay
nâng cao, đừng buông xuống." Lần này tròn trịa cào một chút cũng không lưu
tình, vết thương vừa sâu vừa dài, sợ là sẽ để lại vết sẹo.
"Đáng tiếc, vết
thương này không phải là ở trên mặt." Long Ngâm cúi đầu kinh ngạc nhìn vết
thương vẫn còn đang chảy máu.
"Hả?" Long
Nghiêm cau mày, hơn nữa cảm thấy hắn có chút cổ quái.
"Tới tới, thuốc trị
thương cầm tới." Hoa Quế lại vọt ra, sau đó không nói hai lời, bắt được
cái tay không bị thương của Long Ngâm đi tới đình nghỉ mát" đè
" hắn ngồi xuống, chuẩn bị bôi thuốc băng bó cho hắn."Ngươi muốn để
lại sẹo hay không?"
Long Ngâm khiêu mi, nhìn
người to cao này, Hoa Quế so với hắn càng giống như nam nhân.
"Ngươi nói là có thể
lựa chọn sao?"
"Đúng vậy, nếu như
ngươi muốn giữ lại vết sẹo để chứng minh là nam tử hán, ta liền dùng thuốc trị
thương bình thường giúp ngươi trị thương. Nếu như ngươi muốn giữ gìn làn da
đẹp, vậy ta sẽ dùng thuốc dán thượng đẳng cô gia thay tiểu thư điều chế trị thương cho ngươi. Lần trước tiểu thư không cẩn
thận ngã một cái, lòng bàn tay, đầu gối cũng bị rách, cô gia liền thay tiểu thư
điều chế loại thuốc dán này,
kết quả sau khi thoa, hôm sau vết thương tốt hơn phân nửa, ngày thứ ba hoàn
toàn khỏi, một chút vết sẹo cũng không có, rất lợi hại. Như thế nào? Muốn loại nào?" Hoa Quế đứng ở trước
mặt hắn, nhìn thẳng hắn.
"Tại sao bị sẹo do
mèo cào có thể chứng minh là nam tử hán?" Long Ngâm bật cười.
Hoa Quế trừng mắt,
nghiêng đầu nhìn hắn."Đúng thôi! Muốn cười sẽ vui vẻ cười, ngươi bây giờ so với vừa nãy xinh đẹp hơn
!"
Long Ngâm ngẩn ra, lần
đầu, là hắn tránh tầm mắt người khác .
"Dùng thuốc trị
thương bình thường là được rồi, ta không quan tâm có sẹo hay không."
"Ách!" Hoa Quế
nghe lời gật đầu, thay hắn xức thuốc băng bó."Nếu như đau thì nói, đừng
ngại, không có ai quy định nam nhân thì không thể kêu đau, biết không?"
Long Ngâm rũ mắt nhìn Hoa
Quế cúi đầu thay hắn bôi thuốc, hơ