XtGem Forum catalog
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325730

Bình chọn: 8.5.00/10/573 lượt.

nên người dịch cũng thay đổi ngôi thứ ba (ND)'>

Bấm chuông chán chê mà không có ai ra mở cửa, anh ấy đã ra ngoài rồi.

Tôi ngồi thở hổn hển ở cầu thang dự phòng trước cửa nhà anh ấy. Nước

mũi lại chảy ra, tôi hỉ mũi thật mạnh, gọi điện thoại cho anh ấy thôi.

Nhưng tôi sẽ nói gì? Tôi cầm điện thoại hồi lâu mà không biết nói gì –

Thang máy bật mở, có người bước ra, tôi ngước lên nhìn, là Hạ Trường

Ninh. Mặt tôi đột nhiên nóng bừng. Tôi sao thế này? Gặp anh ấy phải nói

gì đây? Tôi cố ý nép người vào trong góc.

Anh ấy mở cửa, tôi ngồi xổm ở cầu thang gần đó. Tôi hy vọng anh ấy

mau chóng vào nhà, nếu anh ấy nhìn thấy tôi quay lại tìm anh ấy thì tôi

xấu hổ chết mất!

Nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, tôi thở phào. Tôi khẽ thò đầu ra nhìn, không ngờ anh ấy đột nhiên quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau và

chững lại, tôi “á” lên một tiếng rồi quay người chạy xuống cầu thang.

Tiếng giày da nện trên bậc thang vang như trống trận, giống như tiếng trái tim tôi đang đập bây giờ, nặng và trầm.

Cánh tay bỗng khựng lại, anh ấy kéo tôi vào lòng, tôi bị kẹp giữa tay vịn cầu thang và cơ thể anh ấy. Tôi xấu hổ quay mặt đi không nói gì cả.

“Đồ ngốc”. Anh cúi xuống nói rồi nâng mặt tôi lên.

Tôi chớp chớp mắt nhìn anh. Thần sắc của Hạ Trường Ninh rất lạ, đôi

mày khẽ chau lại, nếu như không phải tình cảnh thế này chắc tôi nghĩ anh ấy đang tức giận.

Những ngón tay anh nhẹ nhàng trượt trên mặt tôi, tiếng trái tim đập rộn rã vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Đây vốn nên là thời khắc hạnh phúc và tình cảm nhưng tôi lại khịt mũi thật mạnh, điệu bộ vô cùng thê thảm nói: “Nước mũi của em lại chảy ra

rồi”.

Hạ Trường Ninh bĩu môi rồi thở dài, sau đó tách ra một chút để tôi

tìm giấy ăn. Tôi xấu hổ hỉ mũi vậy mà Hạ Trường Ninh nói: “Người nhìn

anh chảy máu mũi thì nhiều chứ nhìn anh chảy nước mũi chỉ có mỗi em

thôi”.

Tôi thảm hại chết đi được, trong tay vẫn cầm tờ giấy ăn đã thấm đầy

nước mũi mà không biết có nên vứt trên cầu thang hay không, còn anh ấy

đang cười tôi? Tôi xị mặt nói: “Anh đẹp trai đến thế sao?”.

“Đương nhiên, có điều… sao em lại quay lại tìm anh? Lương tâm trỗi

dậy hay là không nỡ?”. Hạ Trường Ninh tươi cười nhìn tôi, khỏi cần nói

đắc ý thế nào nữa.

“Em… mẹ em bảo em tới hỏi anh xem hệ thống tản nhiệt bao nhiêu tiền?

Không thể để anh tặng được”. Tình thế cấp bách quá tôi đành tìm cớ trốn

tránh.

Hạ Trường Ninh nháy mắt và lập tức bóc mẽ tôi: “Anh vừa tới nhà em

rồi, anh đã nói với bố mẹ em đó là công ty của bạn anh nên chỉ lấy giá

nhập vào thôi”.

Hai má tôi lập tức đỏ bừng, mắt đảo liên tục nhưng không dám nhìn anh ấy.

Giọng Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng và dịu dàng vọng lại giữa những bậc thang: “Sao lại tới tìm anh? Phúc Sinh, em nói thật đi”.

Tôi xấu hổ quá hóa giận liền vội đẩy anh ấy ra ngoài: “Nhà em không

định lắp hệ thống tản nhiệt, giá nhập vào cũng không được, không lắp

nữa”.

“Em nói một câu “em động lòng vì Hạ Trường Ninh” cũng không được sao? Khó khăn đến thế sao?”. Hạ Trường Ninh lắc đầu thở dài.

Tôi cuống đến nỗi phát khóc đến nơi rồi, đánh chết tôi cũng không nói được.

“Em muốn về nhà”.

“Em nói đi rồi anh đưa em về nhà. Bị cảm chưa khỏi, không nên để nhiễm lạnh. Nhìn này, nước mũi lại chảy ra kìa”.

Tôi xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ nào đó chui xuống cho. Không tìm

được lý do khác, lại không nói ra được, tôi chỉ còn cách giở trò. Tôi

đấm nhẹ anh ấy và mắng: “Anh là tên lưu manh, lưu manh… anh bắt nạt em!

Em ghét anh, đáng ghét”.

Hạ Trường Ninh cười lớn rồi ôm chặt lấy tôi, sung sướng nói: “Phúc

Sinh, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm anh, đến rồi thì không được đi nữa”.

Tôi vùi đầu vào ngực anh ấy và thút thít: “Hạ Trường Ninh, anh không

được giở trò với em, không được bắt nạt em, không được tỏ vẻ bất cần như trước, không được giống lưu manh, không được quát em”.

“Còn nữa không?”.

“Nghĩ ra thì nói tiếp”.

Hạ Trường Ninh véo má tôi và nói: “Anh có thể nín thở dưới nước được ba phút”.

Không đợi tôi phản ứng đôi môi anh ấy đã đặt lên môi tôi, ấm áp và

mềm mại. Nhưng tôi chỉ kiên trì được mười giây là không chịu được nữa,

bởi vì nước mũi của tôi lại chảy ra. Hạ Trường Ninh đưa tay lấy mẩu giấy ăn đã ngấm đầy nước mũi mà tôi cầm suốt nãy giờ vứt đi, sau đó nói với

giọng khó chịu: “Tay em phải ôm eo anh mới đúng, không biết nên cảm ơn

em bị cảm hay ghét nó nữa”.

Anh ấy dìu tôi lên gác, tôi quay lại nhìn cầu thang sạch sẽ, mẩu giấy ăn màu trắng nằm vô duyên thật chướng mắt. Vội vã quay đầu lại, trong

lòng tôi mắng thầm: “Hạ Trường Ninh, anh đúng là một người không giữ vệ

sinh”.



Tôi ra sức gật đầu, bỏ qua sự gian trá vụt qua trong mắt anh, cố gắng không cảm thấy anh lại lợi dụng tôi một lần nữa.

0o0

Tôi sắp thi rồi, ngày nào Hạ Trường Ninh tan ca xong cũng tới nhà tôi điểm danh. Cái tên này luôn ra vẻ đạo mạo nói chuyện với bố mẹ tôi,

nhưng đôi mắt luôn nhìn về phòng tôi, lần nào cũng chính xác lúc tôi

ngẩng lên, điều này khiến tôi nghi ngờ anh ấy luôn nhìn về phía phòng

tôi lúc nói chuyện với bố mẹ tôi.

Anh ấy có ý đồ rõ ràng để bố mẹ tôi “đuổi” an