Duck hunt
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324544

Bình chọn: 8.5.00/10/454 lượt.

rường Ninh đẩy cửa xe ô tô ra rồi thu lại nụ cười đểu giả của

mình, nghiêm túc nói với tôi: “Lên xe, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm,

vừa ăn vừa nói”.

“Không cần đâu. Nói nguyên nhân chắc chỉ năm phút là đủ, anh không

nói thì tôi đi”. Tôi phải cứng rắn mới được, đêm hôm nọ bị anh ta chơi

cho thảm quá, bố mẹ tôi càu nhàu suốt hai hôm liền. Tôi đã quyết rồi,

con người này càng tránh xa càng tốt, có cơ hội một cái là anh ta túm

chặt không buông.

“Dù sao cũng là một lần xem mặt, coi như ăn bữa cơm chia tay, được không? Anh đảm bảo không ép em làm bạn gái anh nữa”.

“Anh nói lời mà cũng giữ lời sao? Ở trường bắn anh đã nói một lần rồi”.

Sắc mặt Hạ Trường Ninh sầm lại: “Ninh Phúc Sinh, em đã chọc giận anh, ngày mai anh sẽ đến trường em cầu hôn! Không, không chỉ là đến trường

em mà anh còn đến cả trường bố mẹ em”.

Tôi há hốc miệng sững sờ! Trời ạ, tôi đấu không lại với anh ta! Có

câu nói thế này: Đi chân đất sợ gì thằng đi giày, gặp lưu manh chỉ có

thể không sợ chết mà xông lên. Nhưng tôi không sợ chết mà chỉ sợ những

lời đồn thổi lung tung, vớ vẩn bao lấy mình. Không chỉ tôi, mà còn bố mẹ tôi nữa. Tôi tức đỏ bừng cả mặt mà không thể chửi được câu nào ra

miệng.

Hạ Trường Ninh hạ giọng nói: “Lên xe!”.

Cả người tôi run rẩy, tôi khịt mũi rồi ngoãn ngoãn nghe lời.

“Nhẫn đâu?”.

Tôi vội lấy trong túi ra đưa cho anh ta.

Anh ta không nhận, mà còn liếc nhìn tôi: “Đeo vào!”.

Tôi tức run người, lắc đầu: “Hạ Trường Ninh, anh đừng có được nước mà lấn tới! Anh dừng xe lại cho tôi!”.

Tôi chẳng thèm quan tâm gì nữa, mặc kệ anh ta.

“Ố ồ, giận thật rồi à? Sao cứ trêu một tí là em lại giận nhỉ? Nhỏ nhen thế! Không đeo thì thôi, trả anh đây!”.

Thái độ Hạ Trường Ninh quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tôi ngạc

nhiên tột độ, không biết lúc nào anh ta lại giở chiêu mới ra chơi tôi

nữa.

Khóe miệng Hạ Trường Ninh từ từ nhếch lên, càng cười càng tươi. Anh

ta bật cười thành tiếng: “Khà khà, tối nay ăn với anh bữa cơm, ăn xong

em muốn về thì về”.

Thật á?

Anh ta dừng xe, ngước mắt nhìn trời với quán rượu rồi ngây người một

lúc, lát sau mới dịu dàng nói với tôi: “Đừng sợ, Phúc Sinh à, chỉ là ăn

một bữa cơm mà thôi”.

Lòng hiếu kỳ của tôi lại một lần nữa bị đánh động.

Lúc bước vào quán ăn Hàn Quốc trong khách sạn bảy tầng, Hạ Trường

Ninh dường như muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng rồi lại thôi.

Tầm này người vào dùng cơm rất ít, trong đại sảnh hầu như không có

ai. Khi mở cửa phòng tiếng cười đã vọng ra ngoài. Tôi nhìn thấy A Mẫn và Trần Thụ, còn có một cô gái mặc váy nhung mỏng màu trắng nữa.

Cô gái tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, để tóc dài chấm vai, mặt

rất nhỏ, màu váy trắng hắt lên khiến gương mặt cô gái nhìn rất xinh đẹp

và tươi tắn. Chị Trần gợi cảm tôi đã gặp hôm đi uống trà, A Mẫn gặp hôm

đi bắn ăn mặc rất mốt, cô gái này… rất cổ điển, giống như những cô gái

trong tranh vậy.

“Trần Thụ, A Mẫn, Vy Tử, đến sớm thế?”. Hạ Trường Ninh lanh lợi chào

hỏi, thuận tay kéo ghế cho tôi ngồi rồi anh ta ngồi xuống cạnh tôi.

Từ lúc tôi bước vào, cô gái tên Vy Tử luôn đưa mắt nhìn tôi và Hạ

Trường Ninh. Trong lòng tôi cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó nhưng cảm giác đoán không đúng lắm.

Nhưng chắc chắn một điều rằng, Hạ Trường Ninh có mục đích, mục đích

chính ở chỗ cô gái tên Vy Tử. Anh ta để tôi ngồi cạnh Vy Tử, tôi kẹp

giữa Vy Tử và anh ta, Trần Thụ và A Mẫn ngồi đối diện.

“Tôi giới thiệu chút nhé, đây là Phúc Sinh, Ninh Phúc Sinh. Đây là

chiến hữu của anh, Ngũ Nguyệt Vy, anh thường gọi cô ấy là Vy Tử. Vy Tử

hôm nay mới đến đây, nên làm bữa cơm đón cô ấy”. Hạ Trường Ninh giới

thiệu xong liền nói chuyện với A Mẫn và Trần Thụ: “Đều là người quen,

khách sáo gì chứ, tôi đói lắm rồi!”.

Trần Thụ cười hì hì nói: “Ai khách sáo với anh chứ, em đợi Phúc Sinh

đến rồi mới động đũa đấy! Phúc Sinh này, A Mẫn vẫn không chịu khuất

phục, cô ấy vẫn muốn chơi tiếp với chị, hôm nào chị có thời gian?”.

Tôi sững lại rồi cười với A Mẫn. Cô ấy nháy mắt và nói: “Lần trước em sợ anh Trần uống nhiều quá nên không thể hiện hết khả năng, chúng ta tỉ thí một lần nữa, được không Phúc Sinh?”.

Tôi vui vẻ đồng ý. Tôi có ấn tượng khá tốt về Trần Thụ và A Mẫn. A

Mẫn đáng yêu nhưng không hề mất đi sự chân thành, khi tôi thua phát súng đầu tiên Trần Thụ không hề tức giận, ngược lại cậu ấy còn nhìn tôi với

ánh mắt ấm áp và cổ vũ tôi, khiến tôi vô cùng cảm động. Hai người họ đối với tôi rất tốt.

Vy Tử hình như cũng rất thân với hai người họ, nghe chúng tôi nói thế liền lên tiếng: “Tôi được tham gia cùng không đấy?”.

“Em thì nghỉ đi, hai cô này là nghiệp dư, em được huấn luyện hẳn hoi, thi thố với họ không sợ mất mặt sao?”. Hạ Trường Ninh cười và từ chối.

Vy Tử liếc nhìn anh ta một cái rồi đáp: “Em đi chơi, đâu có thi thố với họ chứ”.

Hạ Trường Ninh gắp một miếng đậu phụ đặt vào bát tôi dịu dàng nói: “Không phải đói rồi sao? Mau ăn đi”.

Tôi chớp chớp mắt rồi quyết định cúi đầu ăn, không thèm để ý gì nữa.

Hạ Trường Ninh, Trần Thụ và Vy Tử uống rượu, tôi và A Mẫn uống trà.

Hạ Trường Ninh không quên gắp thức ăn cho tôi, chỉ cần