
mặt ướt ở bên cạnh, hơi cúi người lau sạch vết máu, bàn chân cô trong tay anh vẫn mềm mại, hồng hào xinh xinh như trong trí nhớ của anh.
Trần Bắc Nghiêu ngắm một lúc rồi ném chiếc khăn mặt sang một bên. Anh từ từ ngồi xuống, hôn nhẹ lên từng ngón chân của cô. Sau đó anh đắp chăn cẩn thận, tay thò vào trong chăn, nắm lấy bàn chân kia của cô, lặp lại động tác tác vừa rồi, anh mới hài lòng đứng dậy.
Trần Bắc Nghiêu đi ra cửa, khóa trái cửa phòng, sau đó anh bỏ chìa khóa vào túi quần mới quay lại giường của mình nằm xuống. Vừa rồi liên tục vận động nên anh thở hổn hển, anh cầm chai nước uống vài ngụm rồi nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, Lý Thành gõ cửa đi vào.
Vụ Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện gặp nguy hiểm hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Hôm đó Lý Thành đợi ở bên ngoài địa giới đã bị phong tỏa mấy tiếng đồng hồ. Không nhận được tin tức của Trần Bắc Nghiêu, anh ta biết đã xảy ra vấn đề. Anh ta bỏ tiền mướn lính đánh thuê bản xứ đột phá vòng vây. Nhưng đám lính đánh thuê nhận được tin tức khá động trời: Thủ lĩnh bị bắn chết, Tầm trở thành thủ lĩnh mới, hắn đã đầu hàng tướng quân Quân Mục Lăng. Bây giờ cả khu vực Bắc bộ đều là địa bàn của tướng quân Quân Mục lăng.
Hai bên đụng độ làm chết rất nhiều người, đám lính đánh thuê không dám nhận nhiệm vụ xông vào vùng chiến loạn. Lý Thành chỉ đem theo mười mấy thuộc hạ đến Tam giác vàng, tìm Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện không nghi ngờ gì là việc mò kim dưới đáy biển.
Lý Thành thông qua quan chức chính phủ Thái Lan gây áp lực cho tướng quân Quân Mục Lăng, câu trả lời của anh ta là nhất định sẽ giúp đỡ tìm người. Nhưng Lý Thành nhận được tin tức nội bộ từ đám lính đánh thuê, Quân Mục Lăng đã phát lệnh truy nã đối với Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành. Không khó suy đoán, Quân Mục Lăng thôn tính địa bàn của Thủ lĩnh không phải nhất thời nảy lòng tham. Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nẫng đi mười tỷ từ túi Thủ lĩnh, Quân Mục Lăng dù lật đổ Thủ lĩnh cũng chỉ đoạt được cái vỏ trống rỗng, anh ta làm sao có thể tha cho Trần Bắc Nghiêu?
Đúng lúc Lý Thành cảm thấy tuyệt vọng khi đọc lệnh truy nã, anh ta bất ngờ nhận được điện thoại từ một số lạ. Trần Bắc Nghiêu đã trốn thoát khỏi lãnh địa của Quân Mục Lăng ngay trước khi lệnh truy nã được triển khai. Chỉ chậm trễ một hai ngày nữa, dù anh mọc cánh cũng khó bay khỏi Tam giác vàng.
Lý Thành còn nhớ hôm qua khi anh ta tới thị trấn nhỏ tìm Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu đang ở trong một nhà dân, cả gia đình nhà đó gồm ba người run lẩy bẩy ở góc nhà. Trần Bắc Nghiêu ngồi ở phòng khách, tay ôm Mộ Thiện, tay cầm súng chĩa vào họ. Nhìn thấy Lý Thành, anh chỉ nói đúng một câu "Hãy cứu cô ấy" rồi gục xuống. Lý Thành giật mình chạy tới, Trần Bắc Nghiêu vẫn còn hơi thở yếu ớt, anh ta mới yên tâm một chút. Sau đó anh ta nghe nói, Trần Bắc Nghiêu bị thương nặng, lại không chợp mắt suốt ba mươi tiếng đồng hồ nên mới bị ngất đi.
Khi mọi người an toàn trở về Bangkok, tướng quân Quân Mục Lăng cũng nắm được điều đó, anh ta liền bắn tin cho Trần Bắc Nghiêu.
"Á Trạch đang ở trong tay bọn họ." Lý Thành nói: "Họ bảo chúng ta hoàn trả toàn bộ số tiền của Thủ lĩnh, họ mới thả người. Tôi đã tính qua, Thủ lĩnh nợ ngân hàng ngầm mấy tỷ, trị giá tài sản của ông ta chỉ còn bốn tỷ sáu."
"Bốn tỷ sáu đổi lấy Châu Á Trạch?" Trần Bắc Nghiêu lặp lại, sau đó anh hỏi tiếp: "Chú thấy thế nào?"
"Tôi nghe theo lão đại."
"Bất cứ người nào cũng có cái giá nhất định." Trần Bắc Nghiêu nhìn vào mắt anh ta, cất giọng bình thản: "Trừ Mộ Thiện và các chú."
Lý Thành lặng thinh.
Trần Bắc Nghiêu nói tiếp: "Có điều...dùng tiền không phải cách tốt nhất."
Lý Thành gật đầu. Anh ta đi theo Trần Bắc Nghiêu khoảng thời gian không phải ngắn, tuy không gần gũi với anh bằng Châu Á Trạch nhưng cũng coi như anh em đối xử cởi mở. Thế nhưng không ngờ hôm nay Trần Bắc Nghiêu lại thốt ra câu đó, khoản tiền bốn tỷ sáu cũng không sánh bằng anh ta và Châu Á Trạch, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của Lý Thành.
Người trầm ổn như anh ta cũng khó tránh khỏi tâm tư xao động. Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Thành cảm thấy Trần Bắc Nghiêu nói đúng, nuốt trọn mớ tiền rồi lại nhả ra, chỉ e từ nay về sau giới hắc bang ở Đông Nam Á sẽ cho rằng Trần thị của thành phố Lâm là kẻ hèn nhát.
Tất nhiên bọn họ không phải những người yếu bóng vía.
Lý Thành cười nói: "Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao anh lại bảo tôi đi Đài Loan một chuyến trước khi anh đến Thái Lan?"
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười.
Lý Thành nói tiếp: "Suy cho cùng Quân Mục Lăng cũng không thoát khỏi mối quan hệ với Đài Loan. Tôi đã điều tra kỹ càng, anh ta có tính cách thanh cao, ở chính đàn Đài Loan tuy lời nói không có trọng lượng nhưng cũng có tên tuổi nhất định. Ở Đài Loan trước đây xảy ra mấy vụ án không tìm ra thủ phạm, đều liên quan đến các sát thủ dưới trướng anh ta. Không ít người muốn loại bỏ anh ta, chỉ là "tay ngắn không với tới trời". Vị chính khách đứng sau lưng ủng hộ Quân Mục Lăng, không biết chừng cũng đang muốn "bỏ xe giữ tướng". Chúng ta lại vừa tạo được mối quan hệ với một số quan chức chính phủ Thái Lan. Chỉ cần vài mấy tháng nữa, tôi