Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322990

Bình chọn: 9.5.00/10/299 lượt.

u như thân phận này làm em thấy khó chịu, vậy thì em có thể bỏ

qua, cũng có thể, coi anh như người xa lạ, nhưng còn ba, ông ấy…” Lãnh

Ngự Thần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khổ sở nói: “Vẫn luôn nhớ thương

em, vẫn luôn, tìm kiếm em.”

Người vẫn luôn tìm kiếm tôi là anh, Lãnh Ngự Thần.

Trong lòng Nhan Hoan hiểu rõ hơn ai hết, từ mấy năm nay Lãnh Thế Hùng đã chẳng đoái hoài gì đến chuyện của cô. Cái gọi là tình thân đã sớm bị thời gian xóa nhòa, trong đầu mỗi người chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ, hình dáng cũng không còn rõ rệt.

Nhan Hoan ôm trán, giọng nói ẩn chứa sự khó chịu. “Lãnh tổng, lạc đề.”

“Em đang trốn tránh?”

“Nếu tôi mà muốn trốn, sợ rằng cả đời này anh không thể tìm thấy.” Nhan Hoan đẩy cửa, chấm dứt chủ đề khiến người ta ác cảm.

Cả đời này không thể tìm thấy.

Một câu khiến người ta sợ hãi bao nhiêu.

Anh hoàn toàn có lý do để tin tưởng, cô có thể làm được điều đó.

Vốn chẳng hề e sợ ngay cả khi đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình gấp

nhiều lần, nhưng sau khi nghe câu nói này, cảm giác sợ hãi mãnh liệt dồn lên từ đáy lòng Lãnh Ngự Thần, anh vội vã kéo Nhan Hoan trở lại, dùng

lực mạnh quá khiến cô ngã sấp xuống ghế ngồi bằng da, anh nói bằng một

loại ngữ khí như ra lệnh: “Đừng để người khác không thể tìm thấy, có

được không?”

Hai chân Nhan Hoan vẫn ở ngoài cửa xe, nửa người thì ngã trên ghế

ngồi, tư thế vô cùng khó xử, cô thẹn quá hóa giận, “Anh buông tay ra

đã.”

“Cam đoan đi đã.” Lãnh Ngự Thần tránh chạm vào cổ tay bị thương của cô, bàn tay lớn giữ chặt lấy cánh tay cô, ra lệnh.

“Cam đoan cái gì?”

“Cam đoan em sẽ không tiếp tục lẩn tránh.”

“Anh…” Nhan Hoan hung hăng lườm anh, nói: “Nếu như anh và người nhà

của anh không tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi, không làm phiền tôi, vậy tôi cũng chẳng phải đi đâu hết.”

“Vậy được, anh cam đoan, bọn họ sẽ không tới làm phiền em.” Lực tay Lãnh Ngự Thần lại mạnh thêm một chút, “Tới lượt em.”

Thời nay lời thề có chó nó nghe, cam đoan là cái gì chứ. Nhan Hoan

hung dữ nhìn anh, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi lạnh lẽo không cho

người khác từ chối, nở nụ cười. “Tôi thiếu anh hay nợ anh cái gì, tại

sao phải cam đoan, tôi muốn ở hay muốn đi không ai có thể can thiệp.”

Lãnh Ngự Thần hơi thả lỏng tay, nhìn thẳng vào cô, giọng nói trở nên

mềm dẻo hơn, “Không phải em nợ anh, là anh nợ em. Nhan Hoan, đừng đi!”

“Tôi với anh chẳng có quan hệ gì hết, cho nên anh không nợ tôi gì

cả.” Nhan Hoan gạt tay anh, ra khỏi xe, chỉnh trang lại vạt áo, mang vẻ

mặt căm hận đi tới ven đường vẫy một chiếc taxi, nhảy lên, đi mất.

Nhìn cô lại một lần nữa biến mất trước mặt anh, Lãnh Ngự Thần âm thầm thề: Nhan Hoan, anh nhất định sẽ đưa em vào cửa lớn Lãnh gia, dùng cách thức của anh đề đền bù những tổn thương của em, cho em một cuộc sống

tốt nhất…

Xe taxi chạy dọc trên những con phố, Nhan Hoan mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, hối hận đã nghe lời Diêu Bội Bội mà quay về đây.

Người của Lãnh gia khó đối phó, DK khiến cô thất vọng, thành phố này khiến người ta nản lòng thoái chí.

Cũng may, còn có anh!

Tiêu Trạch, một lần nữa tôi tìm cho mình một lý do để ở lại, nhất thiết, đừng khiến tôi thất vọng.

“Ding” một tiếng, điện thoại báo có tin nhắn. Nhan Hoan lấy ra xem, là số của Tiêu Trạch.

Trong tin nhắn ghi: Nhớ tôi thì hãy nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu.

Một câu nói đã xua đi hơn phân nửa những phiền muộn trong lòng, Nhan

Hoan trượt người ngả ra ghế, ngước mắt, thứ cô nhìn thấy là trần xe màu

vàng nhạt.

Tiêu Trạch, tự tin của anh là từ đâu mà có?

Nếu Tiêu Trạch nghe được câu hỏi này, nhất định sẽ nói cho cô biết, tự tin của anh đến từ nụ hôn hôm nào.

Cô có bao nhiêu xúc động, thì anh có bấy nhiêu tự tin.

Từ sau lần gặp Nhan Hoan, tâm trạng Lãnh Tiểu Mạn luôn ở vào trạng

thái bất an, sợ Tiêu Trạch vì Nhan Hoan mà sẽ đến tìm cô. Anh đến sẽ nói lên rằng anh để ý Nhan Hoan, anh không đến, nói lên rằng Nhan Hoan

chẳng là gì trong lòng anh hết.

“Lãnh Tiểu Mạn, dưới lầu có người tìm.” Cô bạn ở phòng bên cạnh nháy

mắt ra hiệu, trêu chọc cô, “Một anh đẹp trai đi siêu xe nhé!”

Tim Lãnh Tiểu Mạn đập thình thịch, miễn cưỡng nở một nụ cười, đi

xuống dưới lầu, đến khi nhìn rõ trong xe là anh trai mình, tim gan mới

trở lại vị trí cũ.

Hóa ra Tiêu Trạch chẳng hề thích chị ta!

Ha ha, hiểu lầm rồi.

“Anh trai yêu quý, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới thăm em thế này?”

Lãnh Tiểu Mạn cười vui vẻ ngồi vào trong xe, sắc mặt thâm trầm của Lãnh

Ngự Thần khiến nụ cười trên mặt cô vụt tắt. Nói thật, cô rất sợ anh, đặt biệt sợ cặp mắt như thể nhìn thấu tâm tư người khác. “Anh, sao lại nhìn em như vậy, em đâu có làm sai chuyện gì.”

Lãnh Ngự Thần bắt bẻ lời nói của cô, “Không làm sai chuyện gì sao?”

Lãnh Tiểu Mạn rùng mình, quan sát sắc mặt anh, nói lí nhí, “Không có gì mà!”

Giọng nói Lãnh Ngự Thần lạnh đi vài độ, “Đừng để anh phải nói đến lần thứ hai.”

“Được rồi, được rồi, người ta chẳng qua chỉ làm vỡ chén bát ở căng

tin, mắng người khác vài câu, xé váy của nữ sinh khác, còn có chỉ, chỉ…” Lãnh Tiểu Mạn xoắn hai tay vào nhau, muốn nói lại thôi.

“Còn có chỉ sai ng


XtGem Forum catalog