Insane
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322520

Bình chọn: 8.00/10/252 lượt.

ờng núi, hắn chính là lưu manh.

“Vẫn là chi phiếu như trước thì tốt hơn.” Nhan Hoan đưa lưng về phía

hắn, vừa định ngồi vào ghế lái, sau lưng truyền đến thanh âm đùa giỡn

càng đê tiện hơn.

“Vẫn là dạng chân nằm trên giường chờ tôi đi.”

Lời này đã thành công chọc giận Nhan Hoan, bàn tay cô siết chặt đến

nỗi trở nên trắng bệch, cô đứng nguyên tại chỗ bất động. Bọn Đường Kiệt

và đám người đi đua xe thừa cơ bỡn cợt, tiếng cười nhạo vang lên không

ngớt.

Lãnh Tiểu Mạn cười ha ha nói: “Chị gái này chắc vốn định trèo lên

giường của DK, dùng cách này để quyến rũ anh ta, ừm, đúng là rất có

nghề.”

Tâm tình Tiêu Trạch vốn đã khó chịu, nghe thấy những lời này của cô,

lửa nóng từ dưới bốc thẳng lên đầu, hung hăng trừng cô, ba bước đi thành hai bước về phía Nhan Hoan.

Hành động của Tiêu Trạch khiến Lãnh Tiểu Mạn hoàn toàn sững sờ, vô số nghi vấn dấy lên trong đầu.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn theo bóng lưng Tiêu Trạch, móc tiền đập lên mui xe, “Cược thêm.”

Khóe miệng Đường Kiệt hơi giật giật, rút chìa khóa xe vứt mạnh lên

bên cạnh chỗ tiền, càng ngạo mạn, càng hung hăng hơn lúc nãy: “Xe của DK còn chưa bao giờ nhìn thấy đèn đuôi xe của người khác đâu.”

Tiêu Trạch kéo cổ tay trái của Nhan Hoan, hơi dùng sức làm cả thân

thể cô loạng choạng. Lòng bàn tay anh nắm đúng vào nơi vết thương của

cô, sượt qua chỗ da đã bị bong mất một mảng khiến cô đau đớn như bị xát

muối.

Nhan Hoan nhíu mày, môi cũng đã trắng bợt, “Làm gì vậy, anh làm đau tôi.”

Tiêu Trạch cố tình tăng thêm lực, mạnh đến nỗi như muốn bóp nát xương cốt của cô, anh muốn khiến cô đau, khiến cô tỉnh táo lại, biết được

mình đang muốn làm chuyện nguy hiểm đến độ nào.

Anh ra lệnh cho cô: “Nói với anh ta hủy bỏ trận đấu.”

“Tại sao tôi phải hủy bỏ trận đấu, chuyện của tôi không cần anh quan

tâm.” Cổ tay đau đớn khiến gương mặt Nhan Hoan trắng bệch, miệng không

ngừng xuýt xoa.

“Vậy tại sao cô phải thi đấu, vì tiền hay là vì danh tiếng? Hai thứ

này cô không thể nào lấy được từ anh ta đâu, cô sẽ thua thôi.”

“Vậy cũng không cần anh quan tâm.”

Lòng tốt trở thành vô nghĩa, cô gái không biết tốt xấu này còn đổ

thêm dầu vào lửa, khiến anh không ngăn được những lời khó nghe, “Cô thật đúng là muốn dạng hai chân nằm trên giường chờ hắn.”

“Anh…”

Lời này từ miệng anh nói ra, còn chọc giận người khác hơn cả khi nghe được từ miệng Dạ Sâm.

“Vô lại!” Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, Nhan Hoan hất tay, ra sức đẩy

anh, ôm cổ tay xoay người định lên xe, chợt nhớ ra chuyện gì, cô dừng

lại, móc trong túi quần ra chiếc đồng hồ màu đen, quay người nhét vào

tay anh, ngay sau đó lập tức ngồi vào ghế lái.

Tiêu Trạch cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, trái tim như bị thứ gì đó

va vào, một cảm giác nặng nề chậm rãi lan tràn. Anh vội vàng vươn tay

ngăn cánh cửa xe đang chuẩn bị khép lại, nửa người đã tiến vào trong

buồng lái, một tay túm cổ áo Nhan Hoan, trừng mắt, dáng vẻ khủng bố như

muốn ăn thịt người, hung hãn nói: “Nếu cô dám thua, tôi sẽ…”

“Sẽ thế nào?” Cả người Nhan Hoan bị một lực lớn gần như xách lên khỏi chỗ ngồi.

“Sẽ, lột, da, cô.”

Gằn từng câu từng chữ độc địa, cuối cùng Tiêu Trạch buông tay, đôi

con ngươi sâu thẳm nhìn vào đáy mắt cô, đè thấp giọng ra lệnh: “Vì chính mình, nhất thiết không được thua.”

“Rầm” một tiếng thật lớn, Tiêu Trạch đóng sập cửa bỏ đi.

Dạ Sâm đã ngồi trong xe chứng kiến màn kịch vừa rồi, hắn càng cảm

thấy Nhan Hoan rất hợp khẩu vị của mình. Liếc qua bóng lưng đàn ông đang bỏ đi trong kính chiếu hậu, hắn quay đầu nhếch môi.

Tinh thần hăng hái bị cắt ngang của Nhan Hoan chậm chạp khôi phục,

đối với sự bỡn cợt của Dạ Sâm, cô coi như không thấy, cài dây an toàn

cẩn thận, tập trung vào trận đấu.

Một cô gái dễ thương mặ quần ngắn đi tới vạch xuất phát, Đường Kiệt

đeo tai nghe theo dõi, ý bảo người đẹp có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Dạ Sâm không thèm để ý, đạp mạnh chân ga, Charger SRT8 gầm lên như một con dã thú, ống bô nhả khói đen đặc, đuôi xe bắt đầu lắc lư liên hồi. Thời

khắc kích động lòng người sắp đến, tất cả mọi người nín thở không rời

mắt khỏi hai chiếc xe cùng một màu.

Cô gái mặc quần ngắn giơ tay, phất cờ, hai chiếc xe gần như lao lên

cùng một lúc, Charger SRT8 giống như đang chơi đùa, đầu xe nhấc lên, chỉ chạm đất bằng hai bánh sau, chạy khoảng mười mét mới hạ xuống, mặt đất

tóe ra những tia lửa màu vàng, vượt lên cách GTR một cái đầu xe.

“DK, DK, DK…” Đám người mê xe hưng phấn kêu to.

Tiêu Trạch nắm chặt đồng hồ trong lòng bàn tay, nhìn chăm chú vào chiếc GTR cho đến khi chấm nhỏ màu đen biến mất trong tầm mắt.

Lãnh Tiểu Mạn hếch mũi, trừng mắt nhìn anh như thể cô vợ phát hiện

ông chồng đi ngoại tình, cất giọng lanh lảnh hỏi: “Cô ta là ai?”

“…”

“Cô ta là ai?” Lãnh Tiểu Mạn dậm chân tra hỏi.

Tiêu Trạch lạnh mặt, hỏi ngược lại: “Em thì là ai?”

“Em…”

Lãnh Tiểu Mạn nghẹn lời, giật mình nhận ra mình không có tư cách để

ép hỏi tình địch là ai. Bị Tiêu Trạch làm mất hết mặt mũi trước mặt bao

người, cô nén giận, mắt ngân ngấn nước, sụt sịt chạy tới chỗ Lãnh Ngự

Thần.

“Anh!” Một tiếng gọi đầy uất ức.

Lãnh Ngự Thần