The Soda Pop
Trường Học Vampire

Trường Học Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327981

Bình chọn: 7.00/10/798 lượt.

không ngu ngốc như

trước nữa nên cậu thấy chán à? Không bắt nạt được tôi nên cậu buồn bực

phải không?_ Tôi giận dữ hét lên, cố vùng ra khỏi vòng tay hắn nhưng vô

ích._ Cậu có biết tôi đã vui thế nào khi cậu nói tin tôi không? Lúc ấy,

tôi đã sướng đến phát run. Nhưng…tại sao cậu lại làm vậy với tôi, cậu

ghét tôi thì cũng đừng chà đạp lòng tự trọng của tôi như thế, thà rằng

lúc đầu cậu đừng nói tin tôi có lẽ tôi sẽ bớt đau hơn.

Nước mắt theo những hạt mưa rơi vào khóe miệng, mặn chát. Đáp lại sự

giận dữ của tôi, Kai vẫn lặng thing không nói gì, chỉ có vòng tay hắn là ngày càng siết chặt hơn.

Tôi muốn đẩy hắn ra, muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng không thể, bàn chân dường như đang run lên, đứng không vững dưới trời mưa tầm tã.

Đúng lúc ấy chợt có một giọng nói đột nhiên vang lên:

- Yume, em ở đó phải không?

Nghe thấy tiếng gọi, tôi và Kai cũng giật mình ngẩng đầu lên. Trên bậc thềm dẫn đến khuôn viên Takeshi sempai đang ngó chúng tôi chằm chằm,

tay anh ấy cầm một chiếc ô lớn.

- Vâng em ở đây._ Tôi cố dùng chút sức lực cuối cùng hét lên, tiếng nói như lạc đi dưới cơn mưa.

- Có chuyện gì vậy?_ Takeshi hỏi khi đến gần chỗ tôi và Kai đang đứng.

- Em…_ Tôi ấp úng nói rồi khẽ ngước ánh mắt cầu cứu về phía Takeshi. Như hiểu được ý tôi, Takeshi sempai khẽ nhíu mày rồi kéo tay tôi ra khỏi

vòng tay của Kai lạnh lùng nói:

- Cậu đang làm cái trò lố bịch gì vậy Akasuki. Cậu nghĩ sao mà giữ Yume trong cái trời mưa tầm tã này.

Nói đoạn anh ấy khẽ kéo tay tôi đi để mắc cho Kai đứng giữa trời mưa tầm tã, bàn tay của hắn buông thõng.



- Tôi nghĩ rằng mình…đã thích em.

Giọng nói lạnh lùng ấy luồn qua những hàng mưa lọt vào tai tôi. Trong

tích tắc cả người tôi bỗng khựng lại. Hắn vừa nói cái gì cơ? Là tôi đã

nghe nhầm sao?

Tôi bàng hoàng nghĩ rồi vội quay đầu lại, dưới màn mưa dày đặc, đôi

mắt màu tím lạnh của hắn nhìn tôi chăm chú, tia nhìn ánh lên sự ấm áp,

chân thành.

- Đừng quay xuống.

Nhưng giọng nói dịu dàng bên cạnh đã đưa tôi về thực tại. Takeshi sempai khẽ nhíu mày đưa cho tôi chiếc ô và bảo:

- Em cầm lấy ô đi.

Tôi giật mình vội quay đầu lên, lóng ngóng cầm lấy cái ô rồi lên tiếng thắc mắc:

- Nhưng còn anh.

- Đừng lo_ Takeshi nhìn tôi mỉm cười rồi khẽ cúi xuống bế thốc tôi lên, chiếc ô trên tay tôi đủ sức để che đủ cho hai người.

- Ơ…sempai, em đi được mà_ Tôi hốt hoảng kêu lên.

- Anh biết là em vẫn đi được, nhưng lúc này anh muốn em đi bằng bàn chân của anh_ Takeshi đùa.

Tôi khẽ bật cười rồi ngoan ngoan nằm im. Qua vai của anh ấy tôi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kai ướt đẫm trong làn mưa.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy trái tim mình khẽ chao đi, phải chẳng tôi đã quá tàn nhẫn… Takeshi sempai đưa tôi về tận kí túc xá rồi mới ra về. Bên ngoài trời, mưa vẫn đang vần vũ, tiếng gió rít nghe thật đáng sợ.

Tôi tần ngần đứng nhìn cảnh mưa bão trước mặt rồi bất chợt nhớ đến hắn. Không biết giờ này hắn còn đứng đó không?

Nhưng những suy nghĩ vừa mới hình thành trong đầu đã bị tôi gạt bỏ

ngay lập tức. Thật ngốc khi đi lo lắng cho hắn. Hắn chắc chắn không phải là người ngu ngốc đến độ đứng nguyên tại chỗ trong trời mưa bão đó. Mà

nếu hắn có khùng lên dầm mưa thật thì chắc cũng chả sao vì hắn là một

thuần chủng, một vampire có sức mạnh vô biên cơ mà.

Tôi nghĩ rồi dứt khoát quay người vào trong, bỏ mặc cơn mưa điên cuồng ngoài kia.

Trong phòng, dưới ánh đèn neong ấm áp, Toru đang đi đi lại lại không ngừng, khuôn mặt ánh lên vẻ lo lắng. Thấy tôi bước vào, con nhỏ vội

vàng nhảy bổ đến, dồn dập hỏi:

- Sao bây giờ mới về? Đi đâu mà để bị mưa ướt thế này? Có biết tôi lo lắng thế nào không?

- Được rồi, cậu cũng phải để cho tôi thở đã chứ._ Tôi mỉm cười nói rồi

gỡ tay Toru ra khỏi vai mình. Con nhỏ nhìn tôi khẽ chu mỏ hờn dỗi:

- Tại người ta lo lắng cho mình chứ bộ. Mà thôi, bây giờ cậu đi tắm đi, trông thê thảm chưa kìa.

Toru nói rồi chỉ tay vào nhà tắm, xong lại nhìn bộ dạng ướt như chuột luột của tôi, lắc đầu chép miệng.

- Ừ._ tôi gật đầu đi đến bên tủ quần áo, vớ tạm một bộ rồi nhanh chân bước vào nhà tắm.



Nước nóng khiến tôi cảm thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng, mọi bức bối

trong lòng đều nhanh chóng tan biến. Với tay lấy cái khăn tắm tôi mở cửa bước ra ngoài rồi vừa rũ tóc vừa hỏi Toru:

- Mấy giờ rồi?

- Khuya lắm rồi, chắc khoảng một giờ. Đi ngủ đi cho lại sức._ Toru nói

nhưng không quay lại, mặt vẫn mải cắm vào những trang tiểu thuyết sướt

mướt.

- Ừm_ Tôi gật đầu rồi rũ mạnh tóc cho khô, bất chợt đánh mắt sang nhìn

chiếc giường ngoài cùng, phẳng phiu không một nếp gấp, ngập ngừng hỏi:

- Mi..ka đâu rồi?

Nghe tiếng tôi hỏi, Toru hơi giật mình rồi quay đầu lại khẽ cau mày nhìn tôi, thở dài nói:

- Tôi không biết. Từ khi mọi chuyện bị bại lộ chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu cả.

- Vậy thì cậu ta ở đâu được chứ?_ Tôi lo lắng hỏi.

- Chắc là trốn chui trốn nhủi ở đâu đó. Nếu bây giờ cậu ta mà ló mặt ra thể nào cũng bị các học viên khác đuổi đánh.

- Vậy à._ Tôi khẽ nói rồi trèo lên gường trùm chăn kín lại. Những lọn

tóc ướt quẹt vào mặt khiến tôi cảm thấy khó chịu, trong lòng l