
ai, đổ lỗi cho hắn làm chi?_ Cụ Natsu bực bội nói.
- Hừ, rõ là thiên vị, chẳng qua cháu không đẹp trai bằng hắn, không mạnh bằng hắn, không có khí chất hơn người như hắn nên cụ mới mắng cháu đúng không? Đúng là cụ già háo sắc._ Takumi nói một lèo rồi không để cụ
Natsu kịp phản ứng nó đã chạy biến đi.
- Háo…háo..sắc?_ Cụ Natsu lập cập nhắc lại rồi tức giận vơ lấy cây chổi bên cạnh đuổi theo Takumi. Vừa chạy vừa hét lên:
-Thằng nhóc chết tiệt, mi đứng lại cho ta, mi tới số rồi, dám gọi ta là cụ già háo sắc…
Bữa ăn…đã kết thúc trong cảnh tan hoang như thế đấy. Nam mô a di đà phật. Thiện tai, thiện tai.
Sau bữa ăn, tôi quyết
định mắc một chiếc võng trong vườn thuốc của cụ Natsu để ngủ. Mùi hương
nơi đây khiến tôi cảm thấy vô cùng thư thái, dễ chịu mọi mệt mỏi, bức
bối trong lòng đều nhanh chóng tan biến.
Đang loay hoay với chiếc võng chợt tôi giật mình bởi giọng nói trầm trầm của anh Tubo vang lên đằng sau:
- Yume định mắc võng ở đây à?
Tôi quay đầu lại nhìn anh ấy rồi khẽ mỉm cười nói:
- Vâng, em rất thích nơi này, hương thơm của thuốc khiến em cảm thấy dễ chịu.
- Ừ, mùi hương của thảo dược là một phương thức hữu hiệu giúp ta phấn
chấn tinh thần. À…Yume có thích hoa không?_ Anh Tubo chợt hỏi tôi.
- Dĩ nhiên là thích rồi, em cũng là con gái mà._ Tôi cười đáp.
- Thế em thích hoa gì?
- Ừm…hoa gì em cũng thích nhưng thích nhất là hoa hồng và hoa anh đào.
- Tại sao vậy?
- Ơ, em cũng không biết nữa, thích thì cứ thích thôi. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?
- Không có gì, anh chỉ tiện miệng hỏi thôi. À, ở đây anh có một nhành
lan rừng, tuy không đẹp lắm, nhưng mùi của nó rất thơm. Cho em này.
Anh Tubo chợt kêu lên rồi lấy từ dắt lưng ra một nhành lan rừng có màu trắng tinh khiết.
- Đẹp quá!_ Tôi reo lên vui vẻ.
- Thật may là em đã thích. Hoa lan rừng tượng trưng cho vẻ đẹp trong
sáng và thánh thiện, nó rất hợp với em._ Anh Tubo nói rồi đưa nhành hoa
lan cho tôi, đôi mắt anh ấy nhìn tôi chăm chú như muốn thu cả khuôn mặt
tôi vào tầm mắt. Cái nhìn của anh ấy khiến tôi xấu hổ, hai má thoáng
chốc đỏ ửng lên.
- Cảm ơn anh.
- Ừm, không có gì. Em cứ ngồi đây chơi nhé, anh có việc phải đi trước đây._ Anh Tubo chợt nói rồi vội vã bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng anh ấy, khẽ mỉm cười. Nhành lan rừng trên tay tỏa hương thơm dìu dịu.
…
- Yume, con đem bát thuốc này xuống cho cụ Natsu giùm mẹ _ Mẹ tôi lên tiếng gọi khi tôi đang lững thững đi vào nhà.
- Thuốc gì vậy mẹ?_ Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Thuốc bổ thôi, nhanh lên con.
- Vâng ạ.
Tôi nói rồi cầm bát thuốc đang bốc hơi nghi ngút đi vào phòng cụ Natsu:
- Cụ Natsu, cụ Natsu…_ Tôi cất tiếng gọi lớn nhưng trong phòng không có một ai.
- Cụ Natsu đi đâu rồi nhỉ?
Tôi lẩm bẩm trong mồm rồi đi ra ngoài kiếm cụ. Trong nhà rồi ngoài vườn
thuốc đều không thấy bóng dáng cụ đâu. Ở kho chứa củi cũng không có.
Chẳng lẽ cụ ấy lên rừng hái thuốc rồi?
Tôi nghĩ rồi quay đầu định bước vào nhà thì chợt giật mình bởi tiếng nói vang lên gần đó. Tò mò, tôi đi đến gần và núp vào một chỗ. Trước mắt
tôi, mẹ con cụ Natsu đang nói chuyện với nhau, khuôn mặt họ có vẻ rất
căng thẳng.
- Thế nào? Có giống không?
- Vâng. Đôi mắt của cô bé đúng là y hệt đôi mắt người phụ nữ trong tranh mà mẹ đưa cho con.
- Vậy là đúng rồi. Yume, con bé chính là hậu duệ của Ayami Hondo, một
trong hai huyền thoại tạo lên gia tộc Hondo. Chuyện này ta phải cảm ơn
con rồi Tubo.
- Con vẫn ko hiểu, tại sao mẹ lại không dám nhìn vào mắt Yume?
- Ừm, con biết đấy ta từng là người hầu trong tộc Hondo dĩ nhiên ta vẫn
luôn nể sợ những chủ nhân trong tộc ấy. Đôi mắt của con bé chính là đôi
mắt của bà hoàng tộc Hondo thử hỏi làm sao ta dám nhìn vào đôi mắt đó
chứ.
_ Choang…
Chén thuốc trên tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan tành, mẹ con cụ Natsu đang nói chuyện chợt giật mình sững sờ nhìn tôi. Nhưng tôi không để ý đến
thái độ của họ bởi tôi đang sốc, thực sự rất sốc.
Những gì tôi vừa nghe thấy, có phải là sự thật không? Tại sao tôi lại cảm thấy mông lung, khó hiểu đến thế này.
- Yu…Yume à_ Cụ Natsu hoảng kinh gọi tên tôi, khuôn mặt cụ biến sắc, chân tay luống cuống không biết nên làm gì.
- Chuyện này là sao? Hậu duệ cái gì? Ayami Hondo là ai…À không cháu là
ai? Cụ hãy nói cho cháu biết đi._ Tôi run rẩy đi đến bên cụ Natsu, nắm
lấy vai cụ dồn dập hỏi.
- Yume à, cháu nghe nhầm rồi, ko có chuyện gì đâu._ Cụ Natsu nắm lấy tay tôi trấn an.
- Nói dối, cháu đã nghe hết, nghe hết rồi. Cụ hãy nói đi, hãy nói cho
cháu biết cháu là ai đi._ Tôi giật tay cụ Natsu ra và hét lên.
- Hãy tin ta không có chuyện gì đâu mà, cháu hãy bình tĩnh đã.
- Bình tĩnh?_ Tôi hỏi lại bằng một giọng xót xa._ Cụ có thể bĩnh tĩnh
không khi cụ đã sống hơn chục năm trên đời vẫn không biết mình là ai? 15 năm sống như một con người bình thường,đột nhiên cháu được biết mình là vampire, một vampire dòng lai thuần chủng - loại vampire bị xua đuổi
ghét bỏ. Cháu thấy sợ hãi, cháu thấy hoang mang vô cùng. Vậy mà mọi thứ
vẫn chưa dừng ở đó, cái gì là hậu duệ, cái gì là bà hoàng của tộc Hondo, rốt cuộc thì cháu là ai, sao cứ phải tiêu