Trùng Sinh Meo Meo Meo

Trùng Sinh Meo Meo Meo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325953

Bình chọn: 10.00/10/595 lượt.

nh tượng trê. Mới đầu nàng hoảng sợ, trong lòng cũng kinh hãi: Bùi Khuyết không gần nữ sắc, lại cùng một tên nô tài… Nhưng mà đến gần nàng mới nhìn ra, tên nô tài này không phải ai khác, chính là Ninh Oản cải trang.

Phó Dư Thù nắm chặt tay, ngày hôm qua nàng lo lắng là đúng, Ninh Oản quả nhiên có tâm tư với Bùi Khuyết.

”Dư Thù, có chuyện gì sao?”

Phó Dư Thù mỉm cười thản nhiên, đến bên người Bùi Khuyết, nói: “Hôm qua là ngày cập kê của Dư Thù, biểu ca đã đồng ý đi dạo với muội, sau lại không chịu đi, lần này không cho huynh thất tín nữa, vừa lúc mai vàng trong ngự hoa viên mới nở, biểu ca đi dạo với Du Thù đi”.

Ninh Oản nhất thời đen mặt, lời này rõ ràng là nói cho nàng nghe. Phó Dư Thù này, hóa ra đã nhìn được lòng nàng.

Bùi Khuyết không biết phải từ chối Phó Dư Thù cách nào, hôm qua cũng không có lòng dạ nào mới nói một câu như thế, giờ lại thành lời hứa hẹn, hơn nữa thấy Oản Oản có vẻ không vui, nếu giờ y đi với Dư Thù nàng chắc sẽ liều mạng với y mất, y nhìn cũng thấy buồn cười.

”Đương nhiên sẽ không thất hữa, chỉ là hôm nay huynh có việc, ngày mai được không?”

Phó Dư Thù đương nhiên biết giờ có Ninh Oản ở bên, Bùi Khuyết sẽ không đáp ứng với nàng, nhưng chỉ cẩn nàng thấy Ninh Oản không vui là đủ thoải mái rồi. Mai thì mai, so với không có còn tốt hơn, Phó Dư Thù gật đầu, ” Vậy định rồi nhé. Biểu ca, bên ngoài trời lạnh, huynh nên sớm vào nhà đi, Dư Thù đi trước”. Nói xong câu thoại đầy tính tri kỉ kia, Dư Thù hạ thấp người rồi đi.

Ninh Oản chán nản quá.

”Oản Oản”. Thấy nàng hồi lâu không nói gì, Bùi Khuyết thử thăm dò gọi nàng một tiếng.

Ninh Oản đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui trước”. Rõ ràng là lời nói cung kính, nhưng ngữ điệu lại như phun hỏa, lúc còn là mèo con, nàng bị Bùi Khuyết chiều quen mất rồi, giờ mới không hài lòng một chút đã phát tiết hết ra.

Ghen tuông kiểu này, nàng làm sao mà chịu nổi.

Phó Dư Thù dám trước mặt nàng đục tường, đúng là khinh người mà.

Bùi Khuyết :”….” Mới rồi còn tốt, sao tự nhiên lại giận?

”Meo….” Mèo con bị Ninh oản ôm đến không thở nổi, thều thào kêu một tiếng.

”Oản Oản, muội ôm A Cửu chặt quá”. Bùi Khuyết không nhịn được đành góp ý.

Lời này như thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng nàng, trừng mắt nhìn Bùi Khuyết một cái: “Lát thì biểu muôi, lát thì A Cửu, trong lòng huynh còn gì khác không?”

Bùi Khuyết sửng sốt, bật cười: “Oản Oản đang nói gì thế?”

Vừa dứt lời đã thấy Ninh Oản uất ức nhìn y, đôi mắt to ngập nước trở nên mông lung, lạch tạch từng giọt rơi xuống, nàng lúng túng nói: “…. Huynh rõ ràng huynh biết mà”. Huynh thông minh như vậy, sao lại không hiểu muội giận vì cái gì chứ?

Khóc. Bùi Khuyết bị nàng dọa rồi, y hoảng hốt: “Oản Oản, đừng khóc”. Nàng vừa khóc y sẽ không có cách nào mà suy nghĩ được.

Nàng biết Bùi Khuyết sợ nước mắt của nàng, giờ nàng cố tình khóc cho y xem, rõ ràng là y không đúng, không được đồng ý lời mời của Phó Dư Thù trước mặt nàng, không đúng, cho dù nàng không ở đây cũng không được đồng ý.

Rõ ràng là bặt nạt nàng mà.

Ninh Oản càng nghĩ càng tức, nước mắt không cầm được, bộ dạng uất ức đó khiến cho người ta đau lòng, người ngoài nhìn đã mềm lòng, huống chi Bùi Khuyết, tâm thần y càng lúc càng rối loạn.

”Đừng khóc”. Bùi Khuyết năn nỉ, đưa tay lau lau nước mắt trên mặt nàng, cảm giác ướt át đó khiến lòng y run rẩy, sau đó mới khẽ nói: “Oản Oản, mấy ngày này có phải xảy ra chuyện gì không?”

Nếu không phải như vậy, sao thái độ của nàng lại chuyển biến đến thế, làm cho y không chống đỡ nổi.

”Huynh không thích muội như thế phải không, có phải không?” Ninh Oản ngửa đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn y, giống như chỉ cần y nói một câu không thích, nước mắt trong hốc sẽ òa ạt chảy ra.

Bùi Khuyết nào dám, vội hỏi: “Không phải, chỉ là…. là cảm thấy đột ngột quá”.

Nàng ngẩng đầu nhin y, đôi môi đỏ mọng căng đầy hơi mở, đôi mắt to là hình ảnh phản chiếu của y, như một đứa trẻ chịu bắt nạt, “Trước đây muội thích đi theo y, nhưng mấy năm gần đây lại cách xa y, là bởi vì, muội lớn lên, nên biết thân phận khác biệt, phụ thân cũng không cho phép muội phá phách huynh, ở cạnh huynh phải biết câu nệ. Nhưng mấy ngày này rời đi, muội mới hiểu được nhiều điều… A Khuyết, chúng ta có thể giống như trước được không, được không huynh?”

Thấy Bùi Khuyết không nói gì, Ninh Oản khẽ cúi đầu, nói cho hết, thanh âm cũng nhẹ hơn nhiều, như thì thào tự sự: “Ngoại trừ phụ thân và ca ca, muội chỉ thân với mình huynh, A Khuyết, huynh đừng ghét bỏ muội được không?”

Tiểu cô nương cúi đầu, nhìn qua cực kì tủi thân.

Thanh âm khe khẽ từng tiếng bay vào tai y, Bùi Khuyết nhìn đỉnh đầu nàng, bàn tay dưới áo cứ thế run lên. Oản Oản từ nhỏ đã mất mẫu thân, người thân nhất với nàng chỉ có phụ thân và huynh trước, y đưa tay xoa đầu nàng. “…. Được”.

Nào biết vừa nói xong, tiểu cô nương đang thương tâm nào đó đột nhiên lao tới, làm cho thân hình Bùi Khuyết lảo đảo, lùi vài bước mới đứng vững, đưa tay ôm lấy nàng, kinh ngạc nói: “Oản…. Oản Oản?”

”Trước kia huynh đều nói sẽ đối xử như muội muội bình thường, vậy giờ lòng muội không v


Lamborghini Huracán LP 610-4 t