Pair of Vintage Old School Fru
Trùng Sinh Meo Meo Meo

Trùng Sinh Meo Meo Meo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325311

Bình chọn: 7.00/10/531 lượt.

kỳ lạ. Nó rất thông minh, căn bản không giống một con mèo, ngược lại…giống như một con người vậy.

Có Bùi Khuyết ở bên cạnh khiến cho Ninh Oản cảm thấy mỗi ngày đều là cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa gương mặt của Bùi Khuyết tuấn tú nhìn mãi cũng không chán. Cho dù là vẻ mặt thản nhiên hay lúc y nhìn nàng cười nhẹ, hay là dáng vẻ ngoan ngoãn lúc ngủ, cũng khiến cho nàng yêu thích không thôi.

Nếu như nàng trở về thân thể của chính mình. Nàng sẽ không có cách nào nhìn y lộ liễu như thế được, sờ y…liếm y. Con gái đa phần đều muốn tỏ ra rụt rè một chút, cũng vì nguyên do đó nên nhân lúc này, nàng muốn làm việc mà mình thích.

Thường An vén rèm lên, nhìn thấy Thái tử điện hạ tuấn tú vô song của mình, đột nhiên động tác hơi ngừng lại một chút, trong lòng âm thầm nghi hoặc : Sao mặt điện hạ lại đỏ như vậy? Hơn nữa, áo choàng trên người… Nếu không phải ở bên trong chỉ có ngài ấy và một con mèo, ông nhất định sẽ hiểu lầm điện hạ cất giấu trong xe ngựa một cô gái đó.

Bùi Khuyết không hề biết suy nghĩ trong lòng Thường An, lập tức ôm con mèo nhỏ trong lòng bước xuống xe ngựa.

Thái tử điện hạ giá lâm, mọi người đều hành lễ. Có không ít thiếu nữ khuê các chỉnh trang lại dung mạo, thỉnh thoảng lại e thẹn ngẩng đầu, chiêm ngưỡng thái tử điện hạ tao nhã vô song, vừa nhìn thấy y, nhất thời đều mất hồn. Nam tử kia quả thực tuấn tú như thần tiên. Cho dù y không có thân phận tôn quý, cũng có vô số thiếu nữ xếp hàng mong được ngã vào lòng y.

Lúc đó, Ninh Ngọc Hành đang không biết làm thế nào để nói chuyện với vị ” muội muội ” ở trước mắt này. Vừa nghe thấy Thái tử điện hạ giá lâm, tự nhiên y lại cảm thấy giống như tìm được cái phao cứu mạng duy nhất, lập tức dắt thiếu nữ ở bên cạnh, đi đến chỗ mọi người quỳ xuống.

” Thần Ninh Ngọc Hành tham kiến thái tử.” Đại tướng quân tuổi trẻ tài cao, anh minh thần võ, tự nhiên quỳ xuống. Sau đó, y lập tức nhìn về phía ” Muội muội’ vẻ mặt ngây ngốc, nháy mắt một cái, ra hiệu : Đồ ngốc! Còn không mau quỳ xuống!

Cổ tay bị đau, hoàng y thiếu nữ lập tức thu hồi ánh mắt đang chiêm ngưỡng mỹ nam lại, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Bùi Khuyết nhìn hoàng y thiếu nữ ở trước mắt, nhíu mày, chỉ nói một câu : ”Không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Lần này, y thiết yến vốn là muốn gặp riêng Cố Giang Nghiêu nhưng y và Cố Giang Nghiêu không hề có giao tình gì. Nếu như chỉ mời một mình hắn, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Hôm nay, tất cả con cháu quan lại của thành Định An đều đến đây, tất cả đều hợp tình hợp lý.

” Rốt cuộc, cô là người phương nào?” Bùi Khuyết ngồi ở vị trí chủ vị, chăm chú nhìn thiếu nữ mặt mũi quen thuộc trước mắt nhưng không hề có dáng vẻ ôn hòa như trước đây, lạnh lùng nói.

Hoàng y thiếu nữ tủi thân muốn khóc lên. Thái tử điện hạ vốn ôn hòa lễ độ nhưng hôm nay sao lại biến thành lạnh như băng vậy? Ngày ấy, lúc được vớt từ dưới hồ lên, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là y. Mới đầu nàng bị dung mạo tuấn mĩ của y hấp dẫn, sau đó mới biết đây là thanh mai trúc mã của thân thể mình – Ninh Oản. Hơn nữa nhìn qua dáng vẻ thì… Vị Thái tử trúc mã này còn có tình cảm không giống bình thường với Ninh Oản.

Nàng vốn tưởng rằng, mình nhập vào thân thể của Ninh Oản, sẽ nhận được muôn vàn sủng ái, lại có vị trúc mã tuấn tú như thế, sau này cứ như vậy mà thành thân, sống an an ổn ổn một đời cũng không tệ! Thế nhưng… Ngày đó, sau khi, nàng vất vả lắm mới gặp được thái tử trúc mã thì đến lúc đi ngủ lại phát hiện mình đã bị ly hồn(*)… Nàng không muốn trở thành cô hồn dã quỷ đâu!

(*) – Hồn lìa khỏi xác

Hiện tại, nàng đã nhập lại thân thể này một lần nữa. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong nhà không chạy lung tung nữa thì sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì. Nào ngờ, Ninh Ngọc Hành vừa trở về đã nhìn thấu mình, khiến cho nàng kêu khổ không thôi. Ngay cả phụ thân thân sinh cũng không nhận ra. Vậy mà vị đại ca đã xa nhà lâu ngày này vừa liếc mắt đã phát hiện được. Quả thực là thê thảm mà.

Bây giờ nhìn dáng vẻ của Thái tử trúc mã, có lẽ chàng cũng biết nàng là hàng giả rồi…

” Tôi…Tôi …tên… là Thanh Tuyền. Tôi …không phải… là người nước Đại Chiêu. Ngày ấy, tôi…đột nhiên… tỉnh lại, phát hiện… mình… đã …biến thành… Ninh Oản rồi.” Lời này nàng từng từ từng chữ đều là thật.

Sắc mặt Bùi Khuyết vẫn như thường, thậm chí ngay cả đuôi lông mày cũng không động một cái, chỉ hỏi một câu : ” Vậy cô… có từng thấy nàng?”

Thành Tuyền hơi ngẩn người một chút, sau đó mới hiểu được ”nàng” là chỉ ai, trong lòng âm thầm đố kỵ, hai tay nắm chặt, lắc đầu, lông mi khẽ run, giả vờ yếu đuối nói : ” Tôi…Tôi không biết”. Nàng thực sự không biết cái gì cả. Nếu như nàng biết thì mấy ngày này đâu cần phải hoảng sợ như thế.

Ở bên cạnh, Ninh Ngọc Hành đùng đùng nổi giận, lạnh lùng nói : ” Cái gì mà không biết? Nhất định là cô đã giấu Oản Oản đi, vọng tưởng sẽ thay thế vị trí của Oản Oản.” Oản Oản vốn là hòn ngọc quý trên tay phủ Việt Quốc Công, có cô gái nào không mơ tưởng chứ?

Thanh Tuyền vốn đã cảm thấy tủi thân, vừa nghe Ninh Ngọc Hành nói như vậy, không nhịn được khóc nấc lên, thút thít nói : ” Ai thèm làm m