XtGem Forum catalog
Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325125

Bình chọn: 9.5.00/10/512 lượt.

Ừ, không tu sửa, cũng chẳng mua sắm gì nhiều.

- Thế… vợ anh không có ý kiến gì ư?

- Cô ấy không ở đây.

- Anh đã ly hôn?

- Vẫn chưa.

- Sao lại gọi là vẫn chưa? Ý anh là anh… vẫn đang chuẩn bị ly hôn?

- Ừ.

- Tại sao?

Anh gãi gãi đầu:

- Chẳng có cảm giác gì, lâu thì chiến tranh lạnh rồi đến li thân.

- Sao lại như vậy?

- Hôn nhân của anh là một sai lầm lớn.

- Vậy sao anh lại đến giờ vẫn chưa ly hôn?

- Con trai anh bị tim bẩm sinh, phải để lớn chút nữa mới có thể làm phẫu thuật, đợi nó phẫu thuật xong…

Cô ngồi đó mà mãi mới nói được:

- Sao anh không bảo em sớm?

- Bảo em sớm thì sao?

- Em sẽ… đợi anh… ly hôn.

- Vậy phải đợi đến bao giờ?

- Phải mấy tuổi mới phẫu thuật được?

- Trước tuổi đi học.

- Vậy chẳng sắp rồi sao?

- Đúng vậy, nhưng ai biết phẫu thuật thành công hay không thành công?

- Thành công thì sao? Mà không thành công thì sao?

- Nếu thành công thì sẽ chẳng có chuyện gì, nó giống như một đứa trẻ bình thường, nhưng nếu không thành công…

Anh lắc đầu bối rối:

- Anh cũng không biết, có thể chỉ cần một thời gian, có thể là phải cần cả đời.

- Nếu phẫu thuật không thành công thì cả đời anh sẽ không ly hôn?

Anh vẫn lộ rõ vẻ bối rối:

- Anh cũng không biết, phải xem thái độ của Đông Lăng thế nào. Giờ cứ

nhắc đến ly hôn là cô ấy bảo đưa con đi chết, nhưng có lẽ sau này người

yêu Đông Lăng lấy cô ấy thì sẽ không như vậy.

- Cô ấy có người yêu?

Anh bối rối cười.

- Cô ta có người yêu sao anh vẫn lấy cô ta?

- Sau khi lấy xong mới biết.

- Tại sao người yêu của cô ta không lấy cô ta?

- Bởi vì có vợ rồi, mỗi lần nhắc đến ly hôn là bên đó lại đòi chết.

- Vậy cô ta nói anh có người yêu nước ngoài đó là thế nào?

- Anh cũng chẳng rõ, chưa từng hỏi lại.

- Vậy bao nhiêu thời gian qua một mình anh sống ở đây?

- Ừ.

- Cũng như là chưa có vợ vậy?

Anh thở dài:

- Sao lại như chưa có vợ được? Nếu chưa lấy vợ tất cả sẽ hoàn toàn khác, anh sẽ không đứng nhìn em lấy anh ta.

Cô khóc.

Anh không khuyên cô, chỉ đi lại đóng cửa cho kín, quay lại ngồi vào chỗ nhìn cô khóc.

Cô vừa khóc vừa hỏi:

- Tại sao anh lại lấy cô ta?

- Anh… cũng không biết… có thể là tuổi đã cao, người nhà cuống, người

khác tác hợp nữa… và sinh lý cũng có nhu cầu, nên lấy thôi.

Cô không kìm lòng nổi nhìn về phía anh:

- Nhưng như anh hiện giờ, đã li thân, có thể giải quyết nhu cầu sinh lý sao?

Anh cười đau khổ:

- Không thể.

- Vậy tại sao anh muốn kết hôn?

- Trước khi kết hôn đâu có biết?

- Đã kết hôn rồi, sao anh không… dùng cô ta để giải quyết nhu cầu sinh lý của anh?

Anh ấp a ấp úng mãi mới nói:

- Cô ấy không thích anh, anh cũng không thích cô ấy, hai người nhìn nhau là thấy ngán nhau, chẳng có nhu cầu sinh lý nữa.

- Hoàn toàn không có?

Anh đỏ mặt, nói lắp bắp:

- Anh không nói là hoàn toàn… không phải ý anh là lúc ở cùng với cô ấy không có…

- Giờ có không?

Anh càng bối rối hơn:

- Em hỏi… chuyện này làm gì?

Cô nói khẩn thiết:

- Bởi vì em… quan tâm đến anh, muốn giúp anh.

- Việc này giúp thế nào?

- Anh muốn em giúp thế nào em sẽ giúp thế.

- Chúng mình đừng nói chuyện này nữa.

Cô thấy mặt anh đỏ bừng đành phải chuyển sang đề tài khác:

- Lẽ nào anh chưa từng nghĩ lấy một người mình không yêu thì sẽ có hậu quả gì sao?

- Sau khi lấy nhau mới biết. Nhưng trước khi lấy thì tưởng không thể lấy được em nên tìm đại người nào đó kết hôn thôi.

- Tại sao anh không phát hiện ra sớm hơn?

- Có một số việc chỉ đợi đến sau khi làm xong mới biết đã làm sai.

- Đợi đến khi anh biết mình làm sai rồi thì tất cả đều đã muộn, em cũng đã lấy chồng rồi.

Anh cười đau khổ:

- Biết làm thế nào được? Có thể đây chính là số phận của anh.

Cô nói giận dữ:

- Đây không phải là số phận của anh, là do anh tự tạo ra! Nếu anh không

vội vội vàng vàng kết hôn với cô ta thì chúng ta sẽ không như thế này.

- Anh cảm thấy Chỉ Thanh cũng rất được, chí ít cũng mạnh mẽ hơn anh, là tiến sĩ, bố mẹ là giáo sư đại học, không giống anh.

- Nhưng anh ta đã từng có bạn gái.

- Thế thì có gì? Vẫn hơn anh, anh còn không chỉ có mỗi bạn gái.

- Nhưng anh ta luôn không quên được cô ta.

- Anh còn thảm hơn anh ta, không thể ly hôn nổi.

- Anh ta với nhà cô ta vẫn đi lại với nhau, giờ lại còn đưa cô ta về quê an táng.

- Đi thăm mộ cũng chỉ một năm một lần, còn tuần nào anh cũng phải đến đó đón con.

Cô xông tới, đánh anh:

- Tất cả là tại anh! Tất cả là do anh!

Anh không né tránh, cũng không đỡ, để cô đánh. Cô đánh đủ rồi liền ngồi xuống ghế nói:

- Giờ phải làm thế nào?

Mặt anh giàn giụa nước mắt:

- Anh cũng không biết phải làm thế nào, giờ anh sống được ngày nào hay

ngày đó, chỉ muốn dành dụm chút tiền để phẫu thuật cho con, mong con sẽ

phẫu thuật thành công thôi.

- Anh nhìn thấy em với anh ta cứ ra ra vào vào ở trong khu nhà này mà… anh… không… thấy buồn sao?

- Sao lại không? Buồn đến nỗi chỉ muốn tự tử, nhưng có cách nào đâu? Là

do anh gây ra, đáng tiếc là giờ đến quyền được chết anh cũng không có.

- Anh có muốn em chuyển đi không?

- Chuyển đi cũng vô dụng, cho dù em ở đâu anh cũng buồn như vậy. Có thể

nếu ở lại đây, anh tình cờ được gặp e