
kết hôn với ba cô hay không, dì ấy chăm sóc cô nhiều năm như vậy, cô lại nói dì ấy như thế, cô có lương tâm không hả, có phải loài người không hả, có biết xấu hổ không, có biết hai chữ hổ thẹn viết thế nào không!”
“Chị…” Mạnh Nhụy nói lắp.
“Chị cái gì chị, tôi nói không đúng sao? Thật sự là thấy đau xót cho ba cô, sao lại sinh ra loại kỳ quặc như cô chứ!”
“…Tôi.”
“Tôi cái gì tôi! Cô nói chuyện còn không biết ngượng, biết đỏ mặt hay không! Thật ngại quá, cô không có mặt, đương nhiên là không biết đỏ!” Hầu Tử nói tiếp: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không ra ngoài, đỡ phải ảnh hưởng bộ mặt thành phố, phá hỏng sự phát triển kinh tế của thành phố B của chúng tôi!”
“Các người…” Mạnh Nhụy nóng nảy đến độ sắp khóc, cô ta chỉ vào Hầu Tử và Tiêu Quý, không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Chúng tôi thì làm sao chứ, chúng tôi lương thiện mới nhắc nhở cô, đốc thúc cô, lúc tỉnh táo mà nhận thức lời nói cử chỉ của bản thân, đừng ở trong tình huống quên uống thuốc mà nói ra một số lời khiến người ta buồn nôn, cũng làm cho chính mình chán ngán, nghe rõ rồi chứ, mau tìm một bóng mát không người, kiểm điểm bản thân đàng hoàng vào, nhìn lại xem chính mình đi vào thế giới này có phải là sai lầm hay không!”
Mạnh Nhụy hoàn toàn bị Hầu Tử đánh bại, cô ta uất ức dậm chân, run rẩy nói câu các người rồi khóc lóc chạy đi.
Thế giới trở về yên tĩnh.
Buổi chiều sau khi tan học, Mễ Tu về nhà trọ lấy đồ, đợi lát nữa đến công ty trước, Doãn Cách Hi còn chưa trở về, gần đây chuyện trong công ty khiến anh bận rộn, chờ xử lý xong công việc, anh lại đến 55 Tuan đón Tiêu Quý, gần đây anh cũng không cùng cô ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Vào phòng khách, Mễ Tu đứng lại, ánh mắt dừng tại chiếc áo khoác đen nằm trên sofa. Màu mắt tối sầm lại, Mễ Tu xoay người đi vào phòng ngủ của Du Phong.
Quả nhiên có người nằm trên giường, lúc này ngủ rất sâu, ngay cả anh vào cũng không nghe thấy.
Đứng tại cửa một lúc, Mễ Tu đi vào, đá bắp đùi Du Phong một cái, vẻ mặt không thay đổi.
Du Phong đột nhiên mở mắt ra, hoang mang trong giây lát, khi nhìn thấy Mễ Tu, anh ta nhíu mày, không vui hỏi: “Cậu làm gì đó?”
“Trở về khi nào?” Mễ Tu hỏi.
“Hồi sáng, mệt quá, tôi ngủ một lát trước.” Du Phong vươn tay đỡ trán, mệt mỏi nói.
Ánh mắt Mễ Tu trầm xuống, vẻ mặt hơi phức tạp, một lúc sau nói: “Ba Miểu Miểu nằm viện, ngay hôm cậu đi tìm Doãn Cách Tử.” Ngày quốc tế thiếu nhi và tết đoan ngọ của năm nay đúng lúc cùng vào một ngày, trong trường không có lớp, các sinh viên có thể nhờ tết đoan ngọ mà trải qua ngày quốc tế thiếu nhi. Bốn cô nàng phòng 308 hôm nay dậy sớm, sau khi dọn dẹp xong thì cầm túi xách đến siêu thị lân cận. Mục tiêu của các cô là, tự tay gói bánh ú!
Được rồi, ý tưởng này hoàn toàn là ý nghĩ nông nỗi, đột nhiên nghĩ ra, cũng chẳng biết là ai đề nghị, muốn mình cơm no áo ấm thì tự tay gói bánh ú ăn, sau đó tất cả đều tán thành.
Nhưng mà, gói bánh ú quả nhiên là một kỹ năng.
Từ siêu thị, bọn họ mua về gạo nếp táo đỏ và lá bánh ú, sau đó cả bọn cùng nhau đi đến nhà trọ của Mễ Tu, ngay tức khắc Tiêu Quý vào phòng bếp lấy một cái chậu rửa đồ ăn, rồi ngâm gạo nếp trong đó. Dùng tay khuấy vào cái, nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục ngầu, còn có hạt gạo tròn trịa, Tiêu Quý ngây người một chút, rồi xoay người nhìn ba cô nàng ở đằng sau, hỏi: “Tiếp theo làm gì?”
“…” Tiểu Mã Ca, Hầu Tử, Mị Mị…
Hôm qua đã biết cả ngày hôm nay không có lớp, bốn cô nàng phòng 308 sống trong hưng phấn, rốt cuộc có thể trải qua ngày quốc tế thiếu nhi, rất vui nha, happy nha, sung sướng nha. Quá hưng phấn, một cô nàng nào đó đề nghị ngày mai gói bánh ú ăn đi, ba người còn lại nhất trí đồng ý, nói rằng sáng mai đi siêu thị mua đồ, sau đó đi thẳng tới chỗ Mễ Tu, gói xong rồi nấu, sau đó là có thể hưởng dụng, về phần gói thế nào thì chẳng ai để ý.
Lúc này, bọn họ trợn tròn mắt, nhìn một chậu đầy gạo nếp, ngơ ngác nhìn nhau.
Gói bánh ú thế nào, đó là một vấn đề.
Ngay lúc bốn cô nàng còn đang sững sờ thì Mễ Tu từ phòng ngủ đi ra, anh bưng máy tính ra, mở một đoạn video, mấy cô nàng kia lập tức sống lại.
Trong video có người dạy gói bánh ú, bắt tay làm thôi, ha ha ha ha.
Vì thế, mỗi người vào vị trí của mình, vây quanh máy tính và gạo nếp, bắt đầu tập trung tinh thần gói bánh ú.
“Phải dùng mấy lá bánh ú thế?”
“…Tuỳ cậu thích thôi.”
“Cái chỗ gập lại làm thế nào hả?”
“Cái đó…xem video đi…”
“Mẹ nó, sao cái của tớ bị rớt gạo ra ngoài thế!”
“…”
“Cái này phải buộc dây thế nào nhỉ?”
“…”
“Này, cái kia…”
“…”
Đủ loại hỗn loạn.
Sau một buổi sáng, Tiêu Quý, Mễ Tu, Tiểu Mã Ca, Hầu Tử, Mị Mị, còn có Đường Tam Thận, rốt cuộc đều có thành quả của mình, nhưng mà…
“Cậu xác định đây là bánh ú à?” Tiểu Mã Ca liếc xéo Hầu Tử, nhướng mày hỏi.
“…” Hầu Tử nhìn thấy vật thể không rõ ràng trong móng vuốt, kỳ thật cô cũng không chắc chắn, cả buổi sáng cô làm gì nhỉ. Hầu Tử bĩu môi, nhìn về phía Tiểu Mã Ca, trong nháy mắt có ý tưởng.
“Ha ha ha ha ha ha, vậy cậu làm ra cái gì, có thể ăn được không? Sau khi ăn xong sẽ không cảm thấy khác thường chứ?” Hầu Tử ôm mặt, hoảng sợ hô lên.
“…” Ánh mắt Tiể