Duck hunt
Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323910

Bình chọn: 9.00/10/391 lượt.

ng thì đã bị Mễ Tu nhẹ nhàng xoay người qua.

Sau đó, chân tướng.

Khuôn mặt Mễ Tu ửng đỏ, anh ngơ ngẩn đứng đó, so với Tiêu Quý anh càng không biết làm sao. Đương nhiên anh biết đây là chuyện gì, nhưng mà anh không biết nên xử lý thế nào! Đi tìm cô giáo sao?

“A Tu, làm sao bây giờ? Tớ về nhà thế nào đây?” Tiêu Quý kéo tay anh, khẽ hỏi.

Mễ Tu cứng họng, lúc ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy bạn học ở xung quanh liên tục nhìn về phía Tiêu Quý bên này, anh theo bản năng che chở cô, sau đó anh cởi áo khoác đồng phục của mình buộc trên eo Tiêu Quý, rồi cầm túi sách của cô, nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.”

“Tớ không dám đi.” Tiêu Quý nói nhỏ. Bây giờ chỉ cần hơi động một chút là cảm giác như có cái gì chảy xuống, cô thật không dám lộn xộn, càng đừng nói đến từ chỗ này đi về.

Mễ Tu tựa hồ nhận ra hoàn cảnh khó khăn của Tiêu Quý, rối rắm rồi lại rối rắm, cuối cùng anh xoay người nói: “Đi lên, tớ cõng cậu.”

Tiêu Quý ngẩn người, trông thấy Mễ Tu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Bờ lưng không rộng lớn lắm, tuy rằng thân hình cao to, nhưng nhìn cũng không rắn chắc, trên khuôn mặt ngây ngô bây giờ có chút xấu hổ thẹn thùng, thế nhưng lại khiến cô muốn dựa vào.

Đây chính là Mễ Tu nhà cô.

Tiêu Quý dựa trên lưng Mễ Tu, ôm cổ anh, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô cảm nhận được trái tim có cùng nhịp đập với mình. Các học sinh xung quanh thì thầm với nhau, không ngừng quan sát bọn họ, mà hai người lại bình tĩnh, hoàn toàn không có hành động gì, tuy rằng rối rắm, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại thoả mãn, sung sướng.

Thế nhưng còn chưa ra xa khỏi trường học, Tiêu Quý liền thét lên: “Ô, A Tu, tớ làm bẩn đồ cậu rồi!”

Dường như nhớ lại cảnh tượng kia, cho đến lúc Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến dưới lầu ký túc xá nữ thì cô vẫn còn cười vui sướng.

“Được rồi, cười nữa miệng sẽ lệch sang một bên.” Mễ Tu yêu chiều gõ vào mũi Tiêu Quý, nói.

“Miệng lệch mắt xéo anh cũng phải cần.” Nói xong, cô nhìn phía sau Mễ Tu, còn nói: “Quần anh hình như hơi bẩn, làm sao anh đi về chứ.”

“Anh đến ký túc xá ngủ, ở đó còn quần áo của anh.” Mễ Tu nói.

“À, vậy anh mau trở về đi, nhớ đi vòng qua người khác đấy.” Tiêu Quý dặn dò.

“Ừm.” Mễ Tu đáp, nhưng không nhúc nhích.

Tiêu Quý ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt. Mễ Tu của lúc này, bóng đêm dày đặc không thể che đậy vẻ dịu dàng trong con mắt của anh, cô đi khập khiễng, nhẹ nhàng hôn lên môi Mễ Tu.

Anh híp mắt, giữ chặt gáy cô, làm cho nụ hôn này càng sâu sắc hơn.

Ánh trăng sáng tỏ, buổi tối đam mê, cuối cùng cũng không bằng sự hoàn hảo và thuần khiết của giờ phút này. Tiêu Quý khoan khoái trở về ký túc xá, bên hông buộc áo sơ mi của Mễ Tu, hai tay áo cột lại, tỏ rõ tâm trạng vô cùng sung sướng của chủ nhân vào giờ phút này, cô hiển nhiên đã quên mất dì cả nhà cô chuyên môn phá hư chuyện tốt lúc này đang hớn hở rò rỉ.

Tiếng ngâm nga hoàn toàn không có tiết tấu, Tiêu Quý đẩy cửa phòng 308 ra, một tiếng sói tru lọt vào màng tai của cô.

“Action!”

Tiêu Quý ngẩn người, thậm chí quên đóng cửa, cô mở to hai mắt nhìn Hầu Tử và Tiểu Mã Ca ở trước mặt.

“Được rồi, đi lên đi, nhớ là đừng nhớ anh đó!” Tiểu Mã Ca nhìn Hầu Tử từ trên xuống, cố ý nheo mắt lại, giọng nói ồm ồm.

“Oppa, người ta nhất định sẽ nhớ anh mà, op pa pa!” Hầu Tử khuỵu chân, hai tay nâng cằm, than vãn nói.

“Haiz, thật sự hết cách với em, em đã muốn nhớ thì hãy nhớ đi.” Tiểu Mã Ca phất tay, ngón tay lướt qua mái tóc dài đen, nhíu mày cười quỷ quái.

“Oppa, người ta yêu anh, yêu anh, yêu anh chết mất thôi!” Hầu Tử tiếp tục phát ra âm thanh khiến người khác buồn nôn, cô ôm cánh tay của Tiểu Mã Ca, cọ cọ.

“Hết cách rồi, anh đây đẹp trai thế mà.” Tiểu Mã Ca cười gian xảo, tiếng huýt sáo tràn đầy vẻ ám muội.

“Oppa đẹp trai như thế, người ta muốn hôn anh một cái!” Hầu Tử đong đưa cánh tay của Tiểu Mã Ca, chớp chớp mắt.

“Không cho hôn, miệng anh đây có thể tuỳ tiện hôn sao?” Tiểu Mã Ca kiêu ngạo nói.

“Người ta muốn, người ta muốn mà!” Hầu Tử uốn éo thắt lưng dậm chân.

“Haiz, anh đây đẹp trai quá mà!” Tiểu Mã Ca xoa thắt lưng, ngửa đầu 45 độ nhìn lên trần nhà.

Sau đó, Hầu Tử nhón chân, nhìn chằm chằm Tiểu Mã Ca với vẻ thâm tình chân thành.

Sau đó, Tiểu Mã Ca giữ chặt ót Hầu Tử, vẻ mặt phóng đãng lại thô tục.

Sau đó, Tiêu Quý hiểu rõ chân tướng…

Thì ra các cô đang bắt chước dáng vẻ vừa nãy cô và Mễ Tu hôn nhau ở dưới lầu! Các cô vậy mà thấy được! Oh my god!

Mị Mị che miệng khẽ cười, liếc nhìn Tiêu Quý với vẻ ác ý, trong mắt tràn ngập ý tứ “Tụi tớ thấy rồi, cậu hãy thừa nhận đi, hoá ra Tiểu Kê của chúng ta mãnh liệt thế”.

Tiêu Quý đầu đầy vạch đen, bĩu môi nhìn Hầu Tử và Tiểu Mã Ca vẫn còn diễn trò trước mặt mình, nói: “Các cậu có thể nhàm chán hơn chút nữa không?”

“Đương nhiên là có thể rồi! Lại đây, Tiểu Mã Ca, chúng ta thực hiện cảnh cuối cùng đi!” Nói xong, Hầu Tử vểnh môi đến gần trước mặt Tiểu Mã Ca.

Tiểu Mã Ca ghét bỏ vươn tay chặn mặt Hầu Tử, lớn tiếng cự tuyệt: “Đừng chạm vào anh, anh đây có nguyên tắc đạo đức!”

“Oppa, làm người phải đến nơi đến chốn, anh đã động vào sao có thể bỏ dỡ nửa chừng hả? Rất không đàn ông!