Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323885

Bình chọn: 9.5.00/10/388 lượt.

ở đây không, cậu nói xem, nếu Mễ Tu đột nhiên thấy cô ta ở đó, trước mặt bạn bè cậu ấy có cảm thấy mất mặt không?

Doãn Cách Tử dao động, cô ta không muốn dùng thủ đoạn đê tiện để tranh thủ hạnh phúc của chính mình, cô ta luôn luôn cao ngạo, thậm chí là tự đại, không thèm nhìn đến mánh khoé của Vương Điềm. Nhưng mà, chỉ cần tưởng tượng đến Mễ Tu săn sóc Tiêu Quý, nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó cô xông vào lớp học, nghĩ đến những nữ sinh đã từng theo đuổi Mễ Tu thì thầm sau lưng cô ta, Doãn Cách Tử rối loạn trong lòng, cô ta quên đi nguyên tắc của chính mình, nên mới đưa ra lời đề nghị ma xui quỷ khiến đến chỗ này ăn cơm. Hiện giờ đứng tại cửa, cô ta chùn bước, trong lòng bắt đầu lưỡng lự, làm thế này thật sự có được không? Cho dù để Mễ Tu cảm thấy mất mặt, anh sẽ chia tay với Tiêu Quý sao? Cô ta sẽ có cơ hội đến với Mễ Tu chứ? Tất cả đều không xác định!

Vương Điềm túm tay Doãn Cách Tử, cô ta ngước mắt nhìn Vương Điềm, ánh mắt thâm trầm, rồi nhẹ nhàng vẫy khỏi tay Vương Điềm. Hơi im lặng một lúc, Doãn Cách Tử quay đầu nói với bạn học ở đằng sau: “Hay đến chỗ này đi, bạn tôi đã từng tới, nói cũng được lắm.” Cái gì đến thì sẽ đến, đã đi tới bước này, nói gì cũng phải thử một lần.

“Được, chỗ Doãn Tử giới thiệu khẳng định là tốt!” Bạn học nam cùng đi sảng khoái đáp lời.

Doãn Cách Tử không để ý đến anh ta, mà là nhìn về phía Mễ Tu đứng yên ở một bên, ngón tay cô ta gập lại mất tự nhiên, rồi cụp mắt dẫn đầu đi vào.

Mọi người tìm chỗ ngồi xuống trước, bàn bạc muốn ăn cái gì. Doãn Cách Tử chỉ ngồi im lặng, không nói chuyện, ngược lại Vương Điềm thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói: “Nếu không biết ăn gì thì tìm người phục vụ đi, để cô ấy cho chúng ta một ít đề nghị.” Trước đó cô ta cố ý hỏi thăm, biết được Tiêu Quý buổi chiều không có tiết, chắc là đang làm ở đây.

“Được, vậy gọi một người phục vụ đi!” Một nam sinh tán thành nói.

Sau tiếng hô to, một bóng dáng màu xanh nhạt đi tới, bởi vì Mễ Tu đưa lưng về phía đó cho nên không thấy người tới.

Vương Điềm nhếch môi cười, liếc nhìn Doãn Cách Tử. Doãn Cách Tử tiếp tục cụp mắt xuống, giống như việc không liên quan đến mình, chỉ là vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn.

Tiêu Quý đến gần, cảm thấy mấy người trước mặt nhìn hơi quen mắt, nhưng lập tức không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Cô cầm thực đơn, khom lưng, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, các vị có cần giúp gì không?”

Lời nói vừa thốt ra, Mễ Tu chợt quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Tiêu Quý không có đề phòng, vẻ mặt anh thay đổi, trầm mặc không nói, còn cô lại không biết làm sao, chỉ ngơ ngác đứng đó.

Vương Điềm thấy thế, đúng lúc lên tiếng: “Cô không phải là bạn gái của Mễ Tu ư? Sao lại ở đây…” Muốn nói lại thôi, khiến cho người khác càng hứng thú.

Lúc này, các học sinh khác đang ngồi cũng nhìn qua, có vài nữ sinh bắt đầu thì thầm với nhau. Học chung với Mễ Tu đã hơn một năm, gia cảnh nhà anh đa số mọi người đều biết, nhìn cách ăn mặc ngày thường của anh cũng biết gia cảnh không tệ, hơn nữa, từ năm thứ nhất Mễ Tu đã bắt đầu làm thêm tại công ty của anh trai Doãn Cách Tử, nghe nói thu nhập khá tốt, thế nhưng tại sao bạn gái anh lại ra ngoài làm thêm chứ, với năng lực kinh tế của anh, cô ấy hoàn toàn không cần làm vậy. Nghĩ thế, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Quý càng trắng trợn, đầy vẻ thắc mắc khó hiểu và tò mò.

Loài người chính là như vậy, gặp phải cái gọi là bất hạnh thì phải so sánh với cái gọi là hạnh phúc, rất hiếu kỳ, càng muốn biết đáp án.

Doãn Cách Tử tỉnh bơ nhìn lướt qua vẻ mặt của các bạn học khác, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Mễ Tu, đồng tử trầm tĩnh, u ám tối tăm.

Du Phong ở một bên nhìn về phía Doãn Cách Tử, ánh mắt anh ta phức tạp, rồi lướt nhìn qua vẻ mặt thích thú của Vương Điềm ngồi cạnh cô ta, anh ta hơi nhíu mày.

Hình như tất cả mọi người đều mong chờ phản ứng của Mễ Tu, thấy bạn gái của mình giấu mình làm thêm, là một loại tâm trạng như thế nào? Ở trước mặt một đám bạn học của mình, có phải cảm thấy mình rất mất mặt lắm không?

Mễ Tu dường như không hề chú ý tới biểu tình tò mò và thắc mắc của các bạn học, anh thu lại vẻ kinh ngạc chợt loé lên, vẻ mặt trở lại bình thường, âm thanh trong trẻo hoà nhã: “Mấy giờ em tan tầm?”

Tiêu Quý càng kinh ngạc hơn, vốn đã chuẩn bị giải thích với anh, cô không ngờ anh lại hỏi điều này. Vì thế cô ngơ ngác trả lời: “Còn một lúc nữa.” Chiều này không có tiết, Tiêu Quý nói với quản lý sẽ làm đến tối.

Mễ Tu khẽ cười, nhận lấy thực đơn trong tay Tiêu Quý, anh nhìn về phía bạn học nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn muốn đến đây ăn, nhưng gần đây bận quá, hôm nay cũng nhờ phúc của các cậu, nhưng mà, các cậu có lộc ăn rồi, có Tiểu Quý ở đây, không sợ không có đồ ăn tươi ngon.” Vẻ mặt anh thản nhiên, mang theo chút tự hào.

Có lẽ, đây là bao che khuyết điểm trong truyền thuyết.

Vương Điềm khó tin ngây ngẩn cả người, Mễ Tu làm sao lại phản ứng như vậy, đây hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô ta! Anh không phải nên cảm thấy mất mặt, lớn tiếng chất vấn Tiêu Quý sao? Tại sao có thể như vậy!

“Đúng đó, đúng đó nha! Tiểu Kê à, em mau giới thiệu cho bọn tôi một chút, cái nào tươi nhất, ăn


XtGem Forum catalog