XtGem Forum catalog
Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324745

Bình chọn: 8.5.00/10/474 lượt.

g, có lẽ là không ngủ say, ông ta mở mắt, lấy xuống bàn tay trên trán, nheo mắt thấy rõ Mạnh Nhụy trước mặt mình. Nỗi thất vọng trong đôi mắt được che đậy trong khoảnh khắc, ông ta cười mỏi mệt với Mạnh Nhụy, âm thanh hơi khàn khàn: “Nhụy Nhụy, sao con không ngủ thêm một lát.”

“Ba, sao ba lại ngủ trong phòng sách, ở đây không thoải mái chút nào.” Mạnh Nhụy kéo Mạnh Học Đông ngồi dậy, vành mắt hơi ửng đỏ.

Mạnh Học Đông sờ đầu Mạnh Nhụy nói: “Gần đây công việc của ba bề bộn, ba sẽ chú ý, Nhụy Nhụy đừng lo lắng.” Kỳ thật lúc Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, ông ta đã từng đến chỗ làm của bà, biết được Lưu Cẩm Trúc tìm được chỗ ở, còn biết hiện tại bà ở cùng Tiêu Quý. Mạnh Học Đông không có mặt mũi đi gặp bà, chỉ là đến buổi tối, lúc đêm dài tĩnh lặng, ông ta đến dưới lầu chỗ bà ở, lẳng lặng đợi trong chốc lát, nhìn thấy ánh sáng biến mất, bóng tối buông xuống, ông ta mới rời đi. Sau khi về nhà, ông ta cũng không dám vào phòng ngủ, nhìn thấy tất cả bên trong thuộc về Lưu Cẩm Trúc, ông ta sẽ khó thở, trong lòng đau đớn ngay lập tức.

“Ba đã nói vậy, sao còn ngủ ở đây, ba à, ba phải chú ý sức khoẻ của mình, bây giờ con chỉ có ba thôi.”

“Nha đầu ngốc, ba còn phải chăm sóc con mà, ba sẽ không để mình ngã bệnh đâu, con đừng lo lắng.”

“Dạ…” Mạnh Nhụy khẽ khàng trả lời, cô ta biết đêm nay ba vẫn sẽ như thế.

“Nhân lúc nghỉ hè, con cũng không có việc gì khác, hãy thu dọn đồ đạc, tháng sau ba đưa con đi Singapore.” Mạnh Học Đông day day mi tâm, bình tĩnh nói.

“Đi Singapore? Đi nghỉ phép ạ?” Mạnh Nhụy có chút giật mình, hỏi.

“Không phải, ba đã xin với tổng công ty, sau này chúng ta sẽ ở tại đó.”

“Ở tại đó?” Mạnh Nhụy lặp lại lần nữa, sau đó hỏi ngay: “Vậy còn dì Cẩm Trúc thì sao? Dì ấy có đi theo chúng ta không?”

Ánh mắt Mạnh Học Đông lập tức ảm đạm, ông ta không trả lời Mạnh Nhụy mà đứng lên đi ra ngoài cửa.

“Con hãy mau chóng thu dọn đồ đạc, ba đi làm đây.”

Mạnh Nhụy nhìn theo ba rời khỏi, trong lòng càng nặng trĩu, bọn họ sắp đi Singapore, vậy dì Cẩm Trúc… “Mẹ đã về!”

Lưu Cẩm Trúc dùng bả vai giữ cánh cửa, trong tay xách hai túi đồ đầy ắp, chẳng thể lau được mồ hôi trên trán, bà hướng về phòng khách hô lên. Hôm nay là cuối tuần, siêu thị đông đúc, tới chín giờ Lưu Cẩm Trúc liền đi qua, mua rất nhiều món Tiêu Quý và Mễ Tu thích ăn.

Tiêu Quý nghe tiếng, từ phòng ngủ đi ra, cô trông thấy Lưu Cẩm Trúc tóc tai rối bời, sắc mặt ửng đỏ, trên chóp mũi còn có lớp mồ hôi mỏng, cô đi nhanh mấy bước, cầm lấy túi trong tay bà.

“Sao không đi muộn một chút? Bây giờ thời tiết rất nóng nực!” Tiêu Quý đặt đồ đạc lên bàn, cô đưa khăn giấy cho bà, hơi nhíu mày nói.

Lưu Cẩm Trúc lau trán, cười với Tiêu Quý, nói: “Tuy là đông đúc nhưng tới sớm sẽ mua được đồ, nếu buổi tối mới đi, sẽ không còn nhiều thứ đâu.”

“Trong nhà có thiếu gì đâu.” Tiêu Quý nói thầm. Từ khi Lưu Cẩm Trúc ở đây, thường xuyên cải thiện đời sống, không thiếu chút thịt, sau khi ăn xong còn có đồ ăn vặt và trái cây. Trong tủ lạnh đã sớm đầy ắp, mặc dù bọn họ một tuần không đi mua sắm vẫn sẽ không bị đói chết.

“Ai nói không thiếu, hôm qua không phải con nói ăn hết xí muội rồi sao, hôm nay đi siêu thị mẹ đặc biệt mua hai gói loại con thích nhất đấy.” Lưu Cẩm Trúc nói xong liền đi qua, lục lọi trong túi.

Tiêu Quý thấy bà ngay cả tóc cũng không kịp chải gọn gàng, chỉ lo tìm xí muội cho mình, trong lòng cô dâng lên chua xót. Những ngày qua, Lưu Cẩm Trúc ôm đồm tất cả việc nhà, từ dọn dẹp vệ sinh đến giặt quần áo nấu cơm, thậm chí là xuống lầu bỏ rác, tất cả đều không cho Tiêu Quý làm. Nói chuyện với Tiêu Quý cũng tăng thêm phần thận trọng, cho tới bây giờ bà đều nhìn sắc mặt cô mà nói chuyện làm việc, vô cùng cẩn thận, nhìn ra được, bà thật muốn bù đắp cho Tiêu Quý. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tiêu Quý càng không vui. Lưu Cẩm Trúc là mẹ cô, nhưng đối đãi cô với thái độ như vậy, áy náy bù đắp, thậm chí là lấy lòng. Rõ ràng người nên gần gũi nhất trên thế giới này, lại xa cách và dè dặt như vậy.

“Ủa? Mẹ nhớ có mua xí muội mà, sao lại không tìm thấy, chẳng lẽ là quên lấy?” Lưu Cẩm Trúc lục lọi hai cái túi nhiều lần, cũng không tìm được xí muội Tiêu Quý thích ăn, bà đứng thẳng lẩm bẩm.

“Không có thì thôi, trong nhà nhiều đồ ăn vặt rồi.” Thấy dáng vẻ ảo não của Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý nhịn không được nói. Những ngày sống chung, cô và Lưu Cẩm Trúc mặc dù không gần gũi, nhưng có thể nói chuyện với nhau như bạn bè, cho dù lần nào cũng là Lưu Cẩm Trúc chủ động trò chuyện với cô.

“Sao vậy được, mỗi lần chỉ cần con muốn ăn xí muội, ngày hôm sau sẽ đặc biệt thèm ăn, không được, mẹ phải đi một chuyến đến siêu thị!” Lưu Cẩm Trúc cầm túi xách, nói xong thì đi ra ngoài.

“Đừng đi, bên ngoài nóng lắm!” Tiêu Quý túm lấy cánh tay của Lưu Cẩm Trúc.

Lưu Cẩm Trúc xoay người lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Tiêu Quý, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào bà.

Rõ ràng thấy được niềm vui trong mắt Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý ngượng ngùng buông tay, con mắt lướt qua chỗ khác, không được tự nhiên mà nhìn xuống đất.

Lưu Cẩm Trúc không khỏi nở nụ cười, trong lòng là sự cảm kích trước đây chư