
"
Lam Kỳ nhìn hướng khách hàng chỉ, trên vách tường cố ý để một cái điêu
khắc đậm màu nghệ thuật cực kỳ phù hợp với phong các trang hoàng, cô cảm thấy vô cùng thích hợp, vị hôn phu của Đồng tiểu thư là một nghệ thuật
gia, những thứ này đều là dựa theo sở thích của vị hôn phu của cô mà
làm, hiện tại Đồng tiểu thư có thể thêm vào sở thích của chính mình làm
cô rất vui mừng, dù sao nhà không phải chỉ có một người.
"Có thể." Cô mở miệng, cô sẽ tận lực thoả mãn yêu cầu của khách hàng.
"Vậy thì tốt, vậy ngày mai tôi lại tới."
"Tốt"
Lam Kỳ để cho nhân viên đi làm lại.
Buổi trưa, Lam Kỳ ngồi ở dưới một cái cây to tránh cái nóng gay gắt,
thành phố C tuy rằng mát mẻ nhưng mùa hè rất nóng bức, bây giờ là thời
gian ăn cơm, cô nghĩ về công ty một chuyến, nhưng cô còn chưa có thi đậu bằng lái cũng không có xe, chỉ có thể chờ Mễ Đóa xong việc rồi đến đón
cô.
Chỗ của cô là một khu chung cư xa hoa, mới vừa bắt đầu bàn phiên giao
dịch tầng lầu mới, ít người vào ở, công viên to như vậy, dưới bóng cây
to tươi tốt xanh um lại chỉ có một mình cô ngồi.
Mồ hôi theo mặt chảy xuống gò má, Lam Kỳ một thân toàn nước, kiên nhẫn chờ.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi cao cấp chạy nhanh qua trên mặt đường
rộng rãi sạch sẽ, người bên trong xe nhìn vẻ mặt của cô đều mang theo
một chút khinh thường, Lam Kỳ cũng không tính toán, nhàn nhã ngồi, mắt
chó nhìn người thấp, thói quen.
Mười mấy phút sau vẫn là không thấy bóng dáng của Mễ Đóa, cô có chút nổi lửa, người phụ nữ đáng chết ung dung làm việc ở văn phòng, bỏ mặt cô ở
nơi này.
"Người đâu? Còn chưa tới đón tớ nghĩ tớ muốn chết nóng rồi.” Bấm điện thoại, cô rống một hơi.
"Kỳ Kỳ, cậu đừng tức giận, vừa rồi vợ của một người nhân viên muốn sinh, xe đã cho hắn mượn, chờ hắn trở về tớ sẽ đến đón cậu.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh yếu ớt của Mễ Đóa.
“Sao cậu không nói sớm.”
Tức giận thoáng biến mất, vừa rồi mặt trời còn có điểm nhỏ, hiện tại mặt trời lớn như vậy, từ nơi này đi đến đường lớn ít nhất cần một tiếng
đồng hồ, hơn nữa căn bản một cái bóng dáng xe taxi cũng không có.
"Yên tâm, tớ đã gọi cho anh tớ bảo anh tới đón cậu."
"Vậy anh ấy nói thế nào? Khi nào thì đến?" Trọng điểm là hiện tại bụng cô rất đói.
"Anh ấy nói đợi hết bận sẽ đến."
Lam Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
"Anh cậu nếu có việc chính là tán gái, anh ta mà cũng bận sao?"
"Thời điểm hao hết tinh lực mà bỏ mạng liền xong rồi.” Bên kia Mễ Đóa thực nhanh mở miệng.
"Cậu đi tìm chết."
Lam Kỳ giận dữ tắt điện thoại, đợi anh của Mễ Đóa không bằng cô tự thân vận động, mang theo mũ cô đi vào dưới ánh mặt trời.
Không đi mấy phút, liền nóng chết đi được, cô thề lần này nhất định phải thi đậu bằng lái xe, cũng thi bảy lần rồi, dù là đánh bạc cũng nên có
cơ hội thắng một lần chứ, như thế nào mỗi lần số cô đều đen đủi như vậy.
Cách đó không xa có một chiếc audi màu đen đậu ở ven đường, Thiệu Tử Vũ
lập tức nhìn thấy một cô gái đang rất vội vàng, xem thì bộ dáng dịu dàng yếu đuối, thực chất bên trong lại mang nét đặc biệt, cố chấp, nghiêm
túc, làm theo ý mình, xảo quyệt đến làm cho người khác không dời mắt
được, cô nhóc khi còn bé ngày nào thì ra cũng có ước mơ của riêng mình.
Lam Kỳ rất sớm liền chú ý tới chiếc xe dừng ở bên đường đối diện, cô
nghĩ trong xe không biết có người hay không có thể chở giúp cô một đoạn
đường.
Lúc này cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra chủ nhân bên trong xe, chỉ thấy anh
hơi cúi đầu, giống như đang gọi điện thoại, đường cong xinh đẹp của
gương mặt nghiêng được chiếu rọi dưới ánh mặt trời, như một bức tranh
hoàn mỹ, tinh xảo xinh đẹp, mỗi một tấc mỗi một phân đều vừa đúng.
"Thiệu ngốc” Lam Kỳ ngây ra một lúc, một thân quân trang xanh lục úng là Thiệu ngốc, tại sao anh lại ở chỗ này? Hơn nữa anh đang nói chuyện điện thoại với ai mà lại cười vui vẻ đến như vậy? Trong lòng vừa động, cô
lập tức nhẹ tay nhẹ chân đến gần, không trách cô có lòng hiếu kỳ nặng,
là anh tự mình mang đến cửa, rình xem bí mật riêng tư là chuyện cô thích làm nhất với anh.
"Được, hẹn thời gian.”
Khóe miệng Thiệu Tử Vũ ý cười tăng dần, một đôi mắt hẹp dài làm mê hoặc
người khác, ánh mắt từ kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng con mèo nhỏ
dần dần đến gần mình, ánh mắt dịu dàng chuyển thành yên tĩnh, cúp điện
thoại.
Gọi xong? Động tác của Lam Kỳ cứng lại, buồn bực, cái gì cô cũng chưa nghe được, trong lòng ngứa, tò mò muốn chết.
Lúc này cửa xe mở ra, Thiệu Tử Vũ xuống xe.
"Bé con" Anh dịu dàng mở miệng, vẻ mặt là kinh ngạc, nụ cười dịu dàng, bộ dáng cô mèo nhỏ thật sự là đáng yêu.
Lam Kỳ không được tự nhiên đứng dậy, anh làm sao sẽ phát hiện ra cô, cô
đã rất nhẹ tiếng, nhìn kính chiếu hậu trên xe, cô hận không thể cho mình một cú đập, bộ dáng xấu hổ vừa rồi đều bị anh nhìn thấy.
"Thiệu ngốc, anh ở chỗ này làm gì?” Khó có dịp được nghỉ anh không đi chơi, chạy đến cái chỗ vắng vẻ này làm cái gì.
"Tìm một người bạn.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.
Mặt trời rất gay gắt, anh nhìn mặt cô bị phơi nắng đến đỏ lên, trong
lòng thoáng qua một tia yêu thương, anh không cần cô phải mệt như vậy,
nhưng nếu như là