Insane
Trọng Tử

Trọng Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329723

Bình chọn: 8.5.00/10/972 lượt.

huyển kịch liệt như lúc trước nữa, những âm thanh va chạm xung quanh cũng dần nhỏ lại, luồng sức mạnh kia như một đợt sóng lưu chuyển, hướng tới nơi này, sau đó lại hướng qua nơi khác.

Rốt cục, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.

…………

Nhìn ra ngoài cửa đại điện, trời vẫn tối như vậy, đất đai cây cỏ vẫn như trước. Mọi việc xảy ra nãy giờ, nhiều lắm chỉ trong thời gian một chung trà nhỏ, nhưng Trọng Tử lại có cảm giác đằng đẵng như cả mấy canh giờ. Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.

Có thể may mắn thoát được tai kiếp này, ước chừng một nửa nguyên nhân là do kết giới của Vạn Kiếp vững chắc, chống đỡ được trận kiếp biến vừa rồi, còn một nửa nguyên nhân khác là do may mắn. Vạn Kiếp lúc này đang bị thương nặng, nếu lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, không có ai tu bổ chống đỡ kết giới, hai người tất chỉ có đường chết mà thôi.

Bất luận thế nào, lần này quả thật là tìm được đường sống trong chỗ chết.

Trọng Tử âm thầm cảm thấy may mắn, ngồi dưới đất thở dốc một hồi, từ từ bình tĩnh trở lại mới đứng lên bước ra ngoài điện.

Bước chân nàng bỗng chậm dần, sau đó dừng lại.

Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi quay người lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn thấy chuôi kiếm Nghịch Luân màu đỏ sậm kia. Trong đáy mắt lóe ra một tia sáng sâu kín.

Hiện giờ Vạn Kiếp vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao? Chỉ cần nàng mang theo Ma kiếm rời khỏi nơi này, sư phụ nhất định sẽ tha thứ cho nàng, mọi người cũng sẽ tha thứ cho nàng, nàng sẽ không phải đi Côn Luân, lại đuợc ở lại Tử Trúc Phong mà phụng dưỡng sư phụ.

Nhưng ở cửa có thiết lập kết giới, có cầm kiếm cũng không thể nào ra ngoài được.

Trọng Tử nhìn kiếm hồi lâu, tầm mắt lại di chuyển về phía chiếc giường đá nơi Vạn Kiếp đang nằm, trong đầu bỗng nảy lên một ý nghĩ to gan lớn mật.

Nếu….y chết thì sao?

Kiếp biến đã qua đi, không cần phải có kết giới bảo vệ nữa. Chỉ cần Vạn Kiếp chết, kết giới tự nhiên sẽ biến mất, nàng có thể mang theo Ma kiếm ra ngoài.

Nghịch Luân ma kiếm, là thánh vật của ma tộc, đủ để giết Ma tôn hùng mạnh nhất.

Lấy Ma kiếm, giết y!

Trọng Tử cắn môi, không tự chủ được mà đi về phía thanh kiếm.

Giờ phút này y hoàn toàn không hề có khả năng chống cự, có thể nắm chắc chín phần thành công. Kết giới biến mất, nơi ở của Vạn Kiếp sẽ lộ ra, sư phụ rất nhanh sẽ tìm được nàng, cứu nàng ra khỏi đây. Giết tên Ma tôn ác quỷ này, mọi người trong Tiên môn sẽ cảm kích nàng vì đã trả được thù rửa được hận cho biết bao sinh mạng đã hy sinh oan uổng.

Nhanh, nhanh ra tay giết y đi! Đáy lòng Trọng Tử có những tiếng nói vang lên, giật dây cho nàng.

Trọng Tử nhìn chằm chằm vào Ma kiếm, sau đó chậm rãi vươn tay, hướng về phía nó.

Dù năm đó Vạn Kiếp đối với nàng có ân tình, nhưng y đã tra tấn nàng quá nhiều, cũng coi như là đã trả đủ rồi. Y đã sớm không còn là ‘thần tiên ca ca’ năm đó nữa. Hơn nữa, vẫn còn món nợ máu của mẹ cha năm nào, hơn nữa ngoại trừ ba ngàn tính mạng của đệ tử Tiên môn lúc trước, mấy năm này y giết thêm không biết bao nhiêu đệ tử Tiên môn cùng dân chúng vô tội nữa rồi, không phải là quá đáng chết sao?

Tay Trọng Tử không thể khống chế nổi, bàn tay đang vươn ra giữa không trung đang không ngừng run rẩy.

Biết rõ người trước mặt mình đáng chết, nhưng không phải ai cũng có đủ dũng khí để giết người.

Bởi vì nàng không hề ngờ rằng, chính mình, cũng có ngày dùng bàn tay này giết người.

“Bị ức hiếp có thể nổi giận, nhưng cũng không nên có ý muốn lấy tính mạng của người khác, biết không?” Từng có người chính miệng nói với nàng như vậy, từ đó, câu nói ấy nàng luôn ghi tạc, khắc sâu trong lòng. Nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, có một ngày nàng lại chính tay giết người nói ra câu nói ấy.

Vạn Kiếp vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường đá, không chút ý thức. Đối với tình cảnh nguy hiểm của bản thân, y vẫn không hề hay biết.

Y vẫn còn mê man, nhưng ngược lại nhờ đó mà khuôn mặt y lại lộ ra khí chất bình thản quen thuộc, giống như năm đó … Một sợi tóc đỏ sậm vắt qua khuôn mặt hoàn mỹ của Vạn Kiếp, màu sắc giống như như vệt máu vẫn còn đọng lại trên khóe môi y.

Tinh Xán trong tay Trọng Tử giật giật, dường như nó cũng bất an như chủ nhân.

Tuy giết người là lựa chọn bất khả kháng, hơn nữa lại là tiêu diệt ma tôn tai họa của Lục giới, nếu sau này sư phụ biết được, chắc chắn người sẽ tha thứ cho nàng. Nhưng mà…. sự việc năm đó còn chưa được làm rõ, sư phụ hẳn sẽ không mong nàng làm như vậy, lại càng không muốn nàng tự tay giết người.

Trọng Tử nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia, chần chờ một lúc lâu, rốt cục cũng rút tay về, suy nghĩ đối sách khác.

Cơ hội này không thể bỏ qua, nhưng nàng cũng không muốn làm hại đến tính mạng Vạn Kiếp, cũng không thể ở lại chỗ này để y tra tấn được nữa. Sau nhiều ngày tiếp xúc, Trọng Tử đã sớm nhìn ra Vạn Kiếp không có ý muốn lấy mạng nàng. Ngược lại kẻ đứng sau màn kia mới khiến Trọng Tử thực sự lo lắng, kẻ đó trà trộn vào Tiên môn, mục đích khó dò, mặc kệ ra sao, nàng cũng phải nhanh chóng suy nghĩ ra cách thoát ra ngoài báo cho sư phụ biết mới được.

Trong đầu chợt lóe lên một ý,