
bằng ở nhà đọc sách cho xong, không thì đánh đàn, luyện võ vẫn vui hơn.
Bất quá, thấy lão thái thái cao hứng như vậy, ta tự nhiên sẽ không cưỡng lại, chỉ dụi đầu vào lòng bà gật đầu. Bởi vì Vương phu nhân phải tiếp người trong cung do Nguyên Xuân phái ra, cho nên ở nhà, còn lại nữ quyến trong nhà đều tham gia, khiến cho đoàn xe của Giả phủ náo nhiệt vô cùng. Ta và Bảo Thoa ngồi chung một cái xe ngựa, qua rèm cửa có thể thấy được một chút cảnh sắc bên đường, quả thật người đứng xem đông nghịt, so với ngày thường càng thêm phồn hoa, ồn ã.
Đến quán Thanh Hư, liền có một vị Trương lão đạo sĩ, ngày trước là “thế thân” của Vinh quốc công, tiến lại thỉnh an, nói một đống cát tường này nọ, còn khen Bảo Ngọc giống hệt Đức quốc công ngày trước. Ta chỉ cười thầm, năm đó nếu Vinh quốc công cũng có tính tình giống Bảo Ngọc, đừng nói là công danh lợi lộc gì, ngay cả gia nghiệp chưa chắc đã giữ nổi.
*Thế thân: ngày trước nhà quyền quý muốn tu đạo nhưng vướng thân phận, có thể tìm người tu thay, gọi là thế thân.
Lão đạo sĩ mượn miếng ngọc thiêng của Bảo Ngọc ra ngoài cho đám đạo sĩ xem, lát sau quay lại mang theo một khay đầy đồ hạ lễ đưa cho Bảo Ngọc. Trong đó có một con kì lân vàng, con kì lân này nếu đặt cạnh con kì lân của Sử Tương Vân thì xứng là một đôi. Bảo Ngọc nhìn quen mắt, nhất thời không nhớ ra được, đang hoang mang. Ta tuy biết nhưng không mở miệng, ngược lại là Bảo Thoa nhớ ra, nói: “Cái này Sử muội muội cũng có một con, chỉ là nhỏ hơn thế này một chút.”
Ta gật gật đầu, lão thái thái cũng nói: “Quả thật Tương Vân cũng có một con.”
Bảo Ngọc nghe vậy liền lặng lẽ cất vào ngực áo, có lẽ muốn tìm thời gian đem khoe với Tương Vân đi. Tuổi cũng lớn rồi, mà chỉ biết để tâm mấy việc trẻ con. Không trách Giả Chính không hài lòng. Ta thật không cần hắn phải có tư tưởng ham cầu danh lợi, nhưng nam tử phải biết tự lập mới được. Không biết lo cho ngày sau, chỉ lo phóng túng hưởng thụ, cả ngày vui đùa bên người đám tỷ muội, thật khiến ta thất vọng. Ngay cả người hồ nháo như Tiết Bàn còn có công việc buôn bán, Bảo Ngọc thì cái gì cũng không biết, chỉ phong hoa tuyết nguyệt là giỏi.
Nếu nói là vì giáo dục, thì ai chả chịu giáo dục như thế. Giả Liễn cũng vậy, thậm chí ngay cả nữ tử như Phượng tỷ hay Thám Xuân, các nàng là khuê nữ, còn được giữ gìn hơn nhiều, cũng không giống hắn, yếu đuối như vậy.
Đang nghĩ, Trương đạo sĩ bắt đầu mai mối cho Bảo Ngọc. Bảo Ngọc rất tức giận, lại lén nhìn thái độ của ta. Ơ hay! Nhìn ta làm gì? Ta bình thường đều rõ ràng, giữ gìn, không làm gì khiến hắn hiểu lầm nọ kia, đối xử với hắn như huynh muội bình thường, so với đám Thám Xuân là như nhau, không nhiều một phần, cũng không ít một phân. Hắn nhìn ta, trong mắt hắn không phải lo sợ ta sẽ sinh khí, mà như là…chờ đợi? Chờ đợi cái gì? Chờ đợi ta sẽ để tâm hôn sự của hắn sao? Đương nhiên không thể, ta biết hắn ở thế giới này chỉ là lịch kiếp của một vị tiên, kết cục của hắn, của Đại Ngọc ta đều đã thấy. Thậm chí, là kết cục của cả Giả phủ…
Ở Giả gia nhiều năm, cùng bọn họ sinh hoạt, bọn họ quan tâm chăm sóc ta rất nhiều, ta cũng luôn tận lực mà đền đáp. Nhưng ta vẫn hiểu được, ta không thể quấy nhiễu vận mệnh của bọn họ, ta chỉ là người ngoài, một ngày nào đó sẽ rời đi, bởi vậy luôn giữ khoảng cách. Đối xử với ai cũng như nhau, sau này đỡ nhiều phiền phức.
Dù có mang tiếng là lạnh lùng đi nữa, ta cũng sẽ không để mình sa lầy. Nếu đã biết kết cục, ai lại tự nguyện để mình trầm luân. Ngoại trừ lão thái thái là người ta không nỡ nhất, cùng với vài tỷ muội, những người khác, đều là kẻ qua đường thôi.
Lạnh lùng cũng được, ích kỉ cũng chẳng sao, ta nếu đã là người như thế, thì cứ thế mà sống nốt kiếp này. Ta biết, mình không thể thay đổi vận mệnh của Giả phủ, hơn nữa ngay từ đầu đã có giao hẹn với lão hoà thượng, chuyện này đã là chuyện ta không quản nổi từ lâu rồi.
Mà cái lão đạo sĩ kia thật không thức thời. Có nhiều cô nương ở đây như vậy, lại động đến việc hôn nhân của Bảo Ngọc, lão thái thái đương nhiên sẽ từ chối. Nếu kín đáo nói riêng với lão thái thái, bà có thể cho người đi hỏi thăm cô nương kia tốt xấu ra làm sao, việc còn có cơ hội thành công. Ngay tại chỗ này công khai nói như vậy, lão thái thái sao đồng ý được, dù sao cũng không phải thú thiếp mà ai tiến cử cũng nhận.
Nếu nghiêm túc mà nói, nguyên nhân khiến Giả phủ sụp đổ chính là bắt đầu từ việc đầu tư chính trị thất bại. [ mà Nguyên Xuân thông qua bán đứng Tần Khả Khanh đạt được quang vinh, giờ làm Hiền Đức phi, Giả gia trong một thời gian ngắn phong quang vô hạn. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, nghĩa trung thân vương lão thiên tuổi âm thầm người ủng hộ vẫn tồn tại, hơn nữa nháo đứng lên Hoàng thượng cũng muốn nhường bọn họ ba phần. Trận này giác trục kết quả, là Hoàng thượng thoái nhượng, này tạo nên Nguyên Xuân tử hoà Giả phủ suy tàn'>*
*[...'> đoạn này hơi khó hiểu một chút, mình không biết vì sao tác giả lại nói Nguyên Xuân bán đứng Tần Khả Khanh, trong nguyên tác không tìm thấy đoạn nào nói về việc này, càng không luận ra nổi ông “nghĩa trung thân vương lão thiên tuổi