XtGem Forum catalog
Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326243

Bình chọn: 7.5.00/10/624 lượt.

n giấu giếm cũng khó, Dương Bất Hối chẳng phải là một bằng chứng sống sờ sờ ra đó sao.

Ta vừa đi đến Thanh Tùng viện vừa nghĩ, hy vọng lần này có thể giúp

Ân Lục hiệp tháo gỡ được khỏi Kỷ Hiểu Phù, một lần nữa tìm được một tình yêu thực sự của mình, vui vẻ sống, thoát khỏi số mệnh bi kịch của Võ

Đang thất hiệp. Ân Lê Đình phía sau tiễn ta ra ngoài, trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải đem tâm ý của Chỉ Nhược nói cho Vô Kỵ. Đứa

nhỏ Vô Kỵ này mệnh cũng tốt, có được một cô nương tốt như Chỉ Nhược đối

đãi thiệt tình, Chỉ Nhược chẳng những dung mạo thoát tục, phẩm hạnh tốt

bụng khó kiếm, còn một lòng vướng bận hắn, thật sự là có phúc khí.

Không biết nếu ta biết Ân Lục hiệp có ý tưởng như vậy, có thể hay

không tức nổ phổi, mắng to Ân Lục hiệp vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ

sói, ta làm việc này chẳng phải là vì hắn sao? Chứ ai lại có cảm tình

với một thằng nhóc có bệnh mới chỉ gặp một lần, nếu hắn không phải là

nhân vật chính Trương Vô Kỵ, ta nhất định chẳng nhớ nổi bộ dáng hắn thế

nào đâu.

Ân Lê Đình cả đêm sửa sang hành trang chuẩn bị để ngày mai lên đường. Sang hôm sau, tuy cả đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn thập phần khỏe

mạnh, lần đầu tiên Ân Lê Đình từ biệt các sư huynh đệ bằng cách không

nói lời từ biệt, chỉ để lại một phong thư nhắn lại là xuống núi hành

tẩu, chưa định ngày về rồi đi ngay.

Đi đường, tuy có ngựa tốt nhưng Ân Lê Đình do muốn nhanh chóng gặp Vô Kỵ nên đi rất gấp gáp, ăn gió nằm sương, dựa theo chỉ dẫn của Thường

Ngộ Xuân mà đi. Theo lời của Thường Ngộ Xuân, Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh

Ngưu ẩn cư ở Hồ Điêp cốc, ngay tại ven bờ phía bắc của hồ Nữ Sơn. Ân Lê

Đình sau khi cưỡi ngựa xuống núi, gặp đường thủy liền thuê ngay một con

thuyền nhỏ đi Hán Khẩu, đến Hán Khẩu liền đổi sang thuyền lớn theo

Trường Giang xuôi về hướng đông.

Trường Giang từ Hán Khẩu đến Cửu Giang, chảy theo hướng đông nam, qua Cửu Giang rồi mới rẽ theo hướng đông bắc đi vào cảnh giới đất Hoàn. Ân

Lê Đình đi thuyền xuống hạ du Tập Khánh mới lên bờ, dùng ngựa mang theo

trên thuyền đi về hướng bắc, vài ngày sau đến Quang Minh ở phía đông của Phượng Dương, còn cách hồ Nữ Sơn Hồ Điệp cốc chừng hơn ba mươi dặm nữa, tuy cưỡi ngựa chạy rất nhanh nhưng đường đi vẫn tốn khá nhiều thời

gian.

Hắn biết Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tính cách quái dị, ẩn cư nơi hẻo lánh,

dĩ nhiên không thể ở ngay ven đường lớn dễ dàng tìm được, liền tập trung tinh thần chăm chú tìm kiếm đường đến Hồ Điệp cốc, phía sau bỗng dưng

nghe được mấy tiếng chân ngựa rầm rập, quay đầu lại vừa thấy mấy tên

Thát tử Mông Cổ cầm trường đao phóng ngựa đến, khua đao làm bộ dọa người ý đồ đuổi hắn chạy vào con đường phía trước.

Ân Lê Đình từ khi xuống núi hành tẩu đến nay, người trong quan phủ dù đứng đắn cũng không hề kết giao đến, cũng không cần ngại ngần nể nang

gì bọn chúng, lần này gặp phải ngay bên cạnh Y Tiên, dù sao cũng không

thể lỗ mãng đành tạm nhẫn nại, vờ thuận theo, muốn xem bọn Mông cổ này

muốn làm gì nên không phản kháng, đi theo bọn chúng chạy vào đường đó.

Mấy tên Mông Cổ này, tuy khinh bỉ, nô dịch người Hán nhưng cũng có

chút ánh mắt, thấy Ân lê Đình một thân bạch sam, lưng đeo trường kiếm,

khí chất không tầm thường, cưỡi trên một con tuấn mã nên cũng không đối

xử theo kiểu mắng chửi xua đuổi giống như với dân chúng bình thường.

Hắn theo mấy tên quan binh đi đến, đến chỗ ngã ba đường, chỉ thấy có

hai tên quan quân Mông Cổ cưỡi ngựa phía trước, phía sau dẫn theo hơn

trăm quan binh tay cầm đại đao vây quanh rất nhiều dân chúng. Chúng dân

bị dẫn đến trước hai tên quan quân cưỡi ngựa, tất cả phải quỳ rạp xuống

lạy, một người Hán đứng bên cạnh phiên dịch hỏi: “Họ gì?”

Người dân bị hỏi đáp họ Quý, gã Mông Cổ bên cạnh tiện chân đá vào

mông hắn một cước, họ Quý kia không dám hó hé, vội vàng đi qua. Ân Lê

Đình nén giận, nhẫn nại xem bọn chúng định giở trò gì, phía dưới lại có

mấy người bị hỏi theo thứ tự, hoặc là bị đánh hoặc bị đá hoặc ăn mấy cái tát, không ai dám phản kháng, chỉ vội vàng đi cho thoát.

Một lát sau, hỏi đến một người nữa, người này đáp họ Trương, tên quan binh kia lúc này liền đẩy hắn sang đứng một bên, một lát sau có một

người dân khác trong giỏ bị khám có một con dao mới mua cũng bị đẩy sang bên. Ân Lê Đình thấy tình thế khó hiểu, nhíu nhíu mày, nhân lúc bọn

quan binh không chú ý liền xuống ngựa, hỏi nhỏ người bên cạnh: “Vị đại

ca này có biết bọn chúng bắt mấy người kia làm gì không vậy?”

Người nọ một thân quần áo thô cũ rách rưới, bộ mặt ngăm đen cực khổ,

đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, trên mặt vẻ ủ rũ tang tóc, giọng không

chút cảm xúc nói: “Ngươi chính mình xem là biết ngay.”

Ân Lê Đình cứng họng, bên cạnh mấy tên quan binh lại nhìn chằm chằm

không tiện hỏi thêm nữa, đành yên lặng nhìn. Một lát sau, hàng người bị

bắt đứng sang một bên đã có hơn mười người, bị Thát tử vây quanh, Ân Lê

Đình nhìn hai tên quan quân vừa mới tra hỏi dân chúng, chưa kịp nghĩ gì

bỗng nhiên vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết, ngẩng đầu nhìn thì

thấy hơn mười người vừa bị dồn sang một bên, giờ đã đầu một