
nghi cho mình hay
sao? Việc này cũng khó có khả năng, Chu Nguyên Chương suy đi xét lại,
nhưng không gọi thuộc hạ vào, chỉ cười khổ nói:
“Quận chúa có việc gì thì cứ nói, cần gì phải dùng thủ đoạn? Chẳng lẽ quận chúa cho rằng để ta mạo phạm là có thể bắt ta theo ý? Chỉ sợ lúc
đó giáo chủ cũng không tha cho ngươi. Người Hán đúng là không thể so với Mông Cổ, nữ nhân đều có thể phóng đãng như vậy, người Hán cực kỳ chú
trọng danh tiết, thỉnh quận chúa ban giải dược.”
“Chu..nguyên…soái… Ngươi…”
Triệu Mẫn cũng hít phải làn hương thơm kia, mới nghĩ đến đó không
phải mùi hương liệu nàng dùng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình trúng ám toán,
vội nín hơi, vận nội lực chống cự. Nhưng nàng nội lực trước đây không
tinh thuần, võ công kém cỏi, sau khi gả cho Trương Vô Kỵ thì học được
Cửu Dương Thần Công, âm thầm tu luyện, nhưng môn võ công này không thích hợp với nữ tử, dù luyện cũng không thể đại thành, nàng mười năm vô sinh cũng bởi luyện võ công này, dương khí quá thịnh nên mới thế.
Nàng nội công không tinh thuần, Cửu Dương thần công lại không thành,
hiện giờ vận công chẳng những không hiệu quả, ngược lại nội lực càng
nhanh tiêu tán, lại nghe Chu Nguyên Chương nói mình giở thủ đoạn, trong
lòng tức giận, nhưng nàng lại nhìn thấy bản thân mình đang không chịu
khống chế tiến sát Chu Nguyên Chương, tay vuốt ve ngực hắn, lời trách
móc kia cất ra lại giống như tiếng rên rỉ, như là chính nàng đang mời
gọi.
“Nếu giáo chủ phu nhân đã yêu thương, thuộc hạ sao dám cự tuyệt, quận chúa yên tâm, thân nhân của ngươi sẽ được bình an xuất quan.”
Chu Nguyên Chương tưởng Triệu Mẫn hạ thuốc, lại thấy nàng không phản
đối, ngược lại tiến thêm một bước, đối mặt với sắc đẹp như vậy hắn đã
sớm tâm động, chỉ là e ngại Trương Vô Kỵ mà thôi. Hiện giờ quận chúa này lại đang cầu hắn, dĩ nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài, hơn nữa dược lực
khó nhịn, không thể tự khống chế, tức thời hắn ôm chầm lấy Triệu Mẫn,
cái miệng rộng trên gương mặt xấu xí hướng da thịt non mịn phấn hồng của nàng hôn lấy hôn để, tay cũng không kiên nhẫn mà xé rách hết quần áo
nàng.
Triệu Mẫn nhìn gương mặt xấu xí kia bổ vào mình, ghê tởm muốn phun,
nàng chỉ có một nam nhân là Trương Vô Kỵ, hắn là người tuấn mỹ thế nào,
Chu Nguyên Chương sao có thể so sánh. Lấy tính tình Triệu Mẫn mà nói,
hiện giờ vừa thấy chán ghét vừa hoảng sợ, nàng không ngờ Chu Nguyên
Chương lại dám hạ thủ đoạn với mình, muốn phản kháng lại vô lực, không
cách nào nhúc nhích mà càng thêm thanh tỉnh nhìn cơ thể mình hưởng ứng hùa đón nam nhân xấu xí kia, cởi bỏ quần áo hắn.
…………H bị cắt ha!…………
Nằm ngửa trên mặt đất, chân dài mềm mại xinh đẹp mở ra, đón nhận thân hình xấu xí cường tráng kia đè lên, áp lại, đối với nàng giống như đang chịu cực hình, giống như một con rối gỗ bị người khống chế, sỉ nhục,
thống khổ, chán ghét, dơ bẩn… Đủ loại cảm xúc vây quanh nàng, trên gương mặt kiều mị, nàng lại cười, lệ chảy xuống khỏi khóe mắt.
Cùng lúc đó, trăng đã hạ. Cô bé đã trở lại trong phòng, chưa ngủ, chỉ nhẩm tính canh giờ, gương mặt lạnh như băng nở ra một nụ cười, thanh âm trẻ thơ thì thầm:
“Thực muốn nhìn một chút xem ngày mai ngươi mở quà ra trông thế nào, đại lễ của mẫu thân ngươi sẽ sớm nhận được thôi.”
Bên trong phủ nguyên soái, Trương Vô Kỵ ngoài phòng nghe âm thanh
Triệu Mẫn và Chu Nguyên Chương giao triền, một lúc lâu vẫn nghe tiếng y
phục bị xé rách, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ, gầm nhỏ, là nam
nhân đều hiểu bên trong đang làm gì. Triệu Mẫn chỉ cần phản kháng một
tiếng thôi, hắn sẽ ngay lập tức vào cứu nàng ra, nhưng nàng lại vui
thích rên rỉ, nghe tiếng Chu Nguyên Chương nói, là Triệu Mẫn hạ dược
hắn, Trương Vô Kỵ cứng ngắc thân mình, trong tâm tưởng nổi lên sát khí.
Nhưng hắn nghĩ đến Triệu Mẫn là vì thân nhân, vì dân tộc mới như vậy, trầm mặc một lát rồi xoay người rời đi, phi thân hướng Nhữ Dương Vương
phủ. Việc hôm nay, tuy hắn tha cho Triệu Mẫn, nhưng chỉ cần nghĩ đến
Triệu Mẫn giống như đang nằm dưới hắn lại đi hưởng ứng hùa đón Chu
Nguyên Chương, tâm liền hận ý khó buông, nghĩ nếu hắn thật sự ngoan
ngoãn ngồi chờ ở Đại Lý, chắc cũng đã bị nàng lừa, gian phu dâm phụ!
Trương Vô Kỵ nhớ ngày đó Triệu Mẫn đi rồi, hắn một mình giặt đồ nấu
cơm, còn hái thuốc chữa bệnh cho bà con xung quanh, mỗi ngày bận rộn
không thôi. Vợ chồng nhiều năm, hắn đối với thủ đoạn của Triệu Mẫn cũng
hiểu không ít, một ngày hắn tìm thấy ở góc cửa tín hiệu liên lạc Triệu
Mẫn hay dùng, hắn biết đây là thư tín bí mật, tưởng rằng Triệu Mẫn muốn
trở về nên liên lạc, cách thức cũng không sửa.
Hắn cảm động, chủ động lấy thư mở ra xem, cũng tò mò biến động vùng
Trung Nguyên ra sao, nên mới đọc, không ngờ trong thư lại viết, đã đem
nhân mã tổng giáo Minh giáo Ba Tư dẫn đến nơi Tiểu Chiêu ẩn cư, nhưng
không biết vì sao tổng giáo chưa giết người, còn xin chỉ thị của Triệu
Mẫn, bước tiếp theo sẽ làm gì.
Hắn đọc xong, vừa sợ vừa giận, đang muốn tìm Triệu Mẫn hỏi rõ ràng,
nhưng rồi lại nghĩ đến quan hệ với Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu hiện giờ không sao, lấy tính tình Triệu Mẫn chắc chắn là