
n kiếm mới tốt.
“Trương gia tiểu ca, thân thể có tốt không?” Đừng hòng ta gọi ngươi là Vô Kỵ ca ca, nghĩ đã thấy phát kinh.
“Đã tốt hơn nhiều rồi. Thái sư phụ lão nhân gia có khỏe không?”
Trương Vô Kỵ thấy ta quang minh chính đại tiến lại, lại thấy ta nhỏ
giọng, sợ bại lộ thân phận, vội nhẹ nhàng đáp lại.
Gặp mặt liền hỏi thăm Thái sư phụ, cũng biết hiếu kính, như vậy ta có gọi một tiếng Tiểu ca cũng không oan uổng, hoa tâm thì hoa tâm, còn
biết hiếu kính bề trên thì còn cứu vớt được, nghĩ vậy ta chân thành nói:
“Trương chân nhân vẫn khỏe, anh yên tâm, hai năm trước tôi vừa về Võ
Đang thăm cha còn gặp lão nhân gia, thân mình còn rất khỏe mạnh. Nhưng
sao anh lại bộ dạng như thế này? Hồ tiên sinh không chiếu cố tốt cho anh sao?”
Ta giả vờ thương hại nhìn Trương Vô Kỵ quần áo rách nát, con người
không phải ghét nhất bị người khác thương hại sao? Mau cảm thấy lòng tự
trọng bị tổn thương đi! Mau cảm thấy chán ghét trong lòng đi!
“Vậy sao? Biết sư phụ còn khỏe là ta yên tâm rồi, về phần ta thì thật là khó nói, Hồ Điệp cốc năm năm trước xảy ra biến cố, nhưng cũng không
có gì nghiêm trọng cả. Lục thúc có tốt không? Năm đó thật là có lỗi với
thúc ấy.”
Năm năm bỏ đi khỏi Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi, gặp được Chu Cửu Chân, mối tình đầu tan nát, bên trong còn hỗn loạn âm mưu quỷ kế, thật sự
khiến hắn cảm nhận được lòng người hiểm ác. Trong lòng cũng chất chứa áy náy năm năm liền với Lục sư thúc.
Hắn lúc đó mới hiểu được chỉ có thân nhân của mình mới có thể vô điều kiện vĩnh viễn che chở bảo vệ hắn, yêu thương hắn, nghĩ vậy trước mắt
lại hiện lên cảnh Lục sư thúc giận dữ đánh Hà Thái Xung, nếu Thái sư phụ và các thúc thúc bá bá biết hắn bị Chu Vũ Liên Hoàn trang tính kế, nhất định sẽ trút giận cho hắn! Bởi Diệt Tuyệt sư thái không giết được Kỷ
Hiểu Phù, cũng không đả thương hắn, Chu Nhi cũng không có gì đáng ngại,
Trương Vô Kỵ cũng không quá ghét bà ta như trong nguyên tác.
Gia hỏa thật có tiến bộ, không tồi không tồi: “Sao lại có lỗi với Lục thúc? Ân Lục thúc giờ tốt lăm, thành thân với Bối sư tỷ, sinh một cậu
nhóc đặt tên là Thanh Tiêu, phải được đến hơn ba tuổi rồi! Ái chà, Nhị
sư tỷ trông thấy, nếu vậy thì nguy to. Đây, là quần áo tôi mượn được từ
mấy sư huynh, anh mau thay đi. Tuyết lớn thế này mà mặc mỏng manh như
vậy làm sao mà chịu được! Yên tâm, tôi sẽ âm thầm chiếu cố cho Chu Nhi
tiểu tẩu tử, cũng đừng cố cậy mạnh mà ngang ngạnh, sư phụ rất lợi hại
đó!” Ta nén thanh âm xuống, nhẹ nhàng nói, mấy chuyện của hắn và Ân Lục
hiệp đã trải qua ta giả bộ như không biết vẫn tốt hơn.
Nói xong, ta đưa quần áo cho Trương Vô Kỵ rồi xoay người rời đi, bắt
đầu thu xếp lại hành lý chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Trương Vô Kỵ nhận
lấy mấy bộ đồ, thấy Đinh Mẫn Quân ánh mắt ác ôn đảo qua, mấy lời định
hỏi thêm cũng nuốt lại, biết được Lục sư thúc còn tốt là hắn yên tâm
rồi, từ khi tự ý bỏ đi hắn đã cảm thấy vô cùng có lỗi. Mải suy nghĩ,
Trương Vô Kỵ không để ý đến cách ta gọi Ân Ly, đương nhiên cũng không
đoán ra Triệu Mẫn sắp sửa đến phiền toái, ta chỉ gán cho hắn một vị hôn
thê danh chính ngôn thuận một chút mà thôi.
Ngày hôm ấy cũng nhanh chóng qua đi, mấy hôm sau ta cũng không đem
chuyện Trương Vô Kỵ chân đã lành nói ra. Trương Vô Kỵ âm thầm nối lại cổ tay cho Ân Ly, Diệt Tuyệt sư thái cũng không có ý kiến gì, ta bỏ qua
tình cảnh đang ở dưới mắt Đinh Mẫn Quân và Diệt Tuyệt sư thái mà chiếu
cố mang thức ăn cho bọn họ.
Cứ như thế đi đã năm sáu ngày, hôm qua còn giao thủ với người ma
giáo, ta đương nhiên không tham gia, chỉ hai gã ngoại môn đệ tử ra tay.
Phong cách hành sự của Nga Mi vẫn là không tồi, là chính phái, cho dù
đối thủ là ma giáo cũng không lấy nhiều đánh ít. Hôm qua giao chiến, tuy để thoát mất mấy thư cầu cứu gửi cho Thiên Ưng giáo, nhưng rốt cuộc thì vẫn coi như là thắng.
Mấy người Minh giáo cũng coi như cương liệt, hoàn thành nhiệm vụ xong bởi vì không muốn rơi vào tay địch thủ liền uống thuốc độc tử tẫn, bốn
mạng người mất đi ngay trước mắt, nên trách ai đây? Thành Côn? Nhữ Dương Vương? Hay là Triệu Mẫn chủ mưu gây thù hấn tạo nên đại chiến? Bây giờ
cũng chưa tính là bắt đầu, chờ đến khi chiến đấu thực sự, Quang Minh
đỉnh trừ mấy người chủ lực thì đệ tử bình thường hầu như không còn, đệ
tử sáu đại phái cũng chết thảm rất nhiều, tính mạng ngàn vạn người cũng
chỉ là trò chơi cho mấy nhân vật đầu sỏ.
Không thể coi sự thật này trở thành cảnh diễn như trên phim được, ta
bỗng nhiên muốn chạy trốn, thoát khỏi nơi tranh đấu hỗn loạn này. Nơi
đây đâu có điều gì là vì dân tộc, vì đại nghĩa, chỉ là để chưởng môn bốn phái Hoa Sơn, Côn Lôn, Nga Mi, Thiếu Lâm trút giận, đem bao nhiêu tính
mạng còn đang sống sờ sờ ném vào địa ngục.
Ta chậm chạp đem tiếp thêm củi vào đống lửa, lúc này ta đang cùng vài vị sư tỷ muội phụ trách cảnh giới canh phòng.
Đã canh hai, mọi người đang ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy từng đợt
tiếng chuông lanh canh lanh canh vang lên, dường như là có con lạc đà từ phía xa đi đến, ta cùng mấy sư tỷ muội vội vàng lên tiếng báo động. Mọi người nghe tiếng chu