
ác ngoài, chiếc áo đó có vẻ dễ che khuất bụng, huống chi mang
thai mấy tháng đầu, bụng xác thực không nhìn ra được.
“Thật sự không có……” Trần Oản Oản khóc đến đáng thương.
Trầm Thành mặt không chút thay đổi nói:“Tôi dù sao cũng sắp chết, em thế nào cũng không tới phiên tôi quan tâm . A, thật là con đàn bà ngốc.”
Khóc Trần Oản Oản sắc mặt tái nhợt, đột nhiên vọt tới trước thanh sắt nức nở: “Trầm Thành, em xin anh……”
Trầm Thành bật cười:“Em xin tôi vô dụng, tôi đã không có cách nào giúp em
nữa rồi. Tôi có thể làm vì em đều đã làm, nhưng đàn bà đều như vậy, vĩnh viễn không thể thỏa mãn.”
“Em cũng không muốn như vậy ……” Trần
Oản Oản ngồi khóc thét không ngừng:“Các người vì cái gì không hiểu cho
tôi, các người biết một người con gái phiêu bạc bên ngoài vất vả bao
nhiêu không? Các người biết khát vọng tôi muốn theo đuổi không? Biết
kiên trì và lý tưởng của tôi không? Biết tôi cần nhất cái gì không? Anh
dựa vào cái gì bóp chết khát vọng của tôi, tôi cũng muốn cố gắng yêu
anh, cố gắng ở bên anh, tôi trước kia chán ghét anh dây dưa không ngớt,
nhưng tôi thử đem tình cảm của anh coi là si tình, anh có tiền, có diện
mạo, tôi có thể không quan tâm đến gia thế của anh, tôi thật sự từng
nghĩ như vậy. Có lẽ đời này không còn người đàn ông nào chấp nhất tôi
như anh, tôi thậm chí từng cảm động. Nhưng sự thật căn bản không phải
vậy, miễn cưỡng tình cảm căn bản không được. Tôi không có cách nào thích anh, anh vẫn làm tôi chán ghét như xưa.”
“Anh bá đạo cố chấp,
không thể nói lý, thậm chí biến thái đáng sợ. Anh căn bản không tôn
trọng tôi, không tôn trọng phụ nữ. Ở trong mắt anh, phụ nữ chính là thứ
đồ sứ trắng ngần bị nâng trên tay, phải thuần khiết không bụi trần, phải giống một món sưu tầm. Tôi cùng bạn trai trước kia tán gẫu hai câu trên mạng, anh liền đập máy tính của tôi. Tôi cười với đàn ông lạ một cái,
anh liền đánh người ta. Tôi mới đi đến cửa quán bar đã bị anh kéo về.
Bạn bè của tôi, đều bị anh không cho vào cửa. Anh đổi điện thoại của
tôi, đổi luôn số liên lạc, làm tôi không thể cùng bạn bè liên hệ. Cố
chấp chỉ cần lưu số của anh là được. Tôi về chỗ ba mẹ, anh còn giục tôi
đi sớm về sớm. Mẹ tôi tận tình khuyên bảo anh cải tà quy chính, anh còn
đe dọa mẹ. Anh còn nói kết hôn, tôi vừa tốt nghiệp đại học, tôi còn trẻ
như vậy, sự nghiệp của tôi còn chưa bắt đầu, anh muốn tôi kết hôn! Muốn
tôi về nhà sinh con, dạy trẻ cho anh ! Anh cho là anh kiếm tiền cho tôi
và con có được đầy đủ chính là thứ tôi muốn? Cả mẹ tôi cũng không đồng
ý, bà ấy già rồi, bất quá đưa ra câu phản đối mà thôi, anh liền tuyên bố không kết hôn sẽ giết bà. Có bạn trai như anh vậy sao? Có người yêu như anh vậy sao? Anh căn bản không hiểu tình yêu, anh biến thái, anh không
xứng có được tình yêu.”
“Tôi lại càng không muốn vì loại người như anh mà sinh con! Không chỉ tôi đáng thương, đứa nhỏ có người cha như
anh, mới là đáng thương nhất. Tôi không thể tưởng tượng, con của mình
tương lai có ngày sẽ giống như anh.”
“Tựa như tôi nói , con là vô tội mà .”
Trần Oản Oản cười thảm, nói thoải mái như bất chấp mọi giá, không còn cố kỵ điều gì.
Trầm Thành thật lâu không nói được gì, gã chỉ ngơ ngẩn nhìn mặt đất.
Sau một hồi, gã ngẩng đầu nói:“Trước kia em chán ghét tôi, sẽ thật sự nói cho tôi biết, một lần lại một lần cự tuyệt tôi.”
“Hiện tại em cũng không nói cho tôi biết, vừa âm thầm chán ghét tôi, vừa ở bên cạnh tôi, nhận những thứ tốt tôi dành cho em.”
“Trước kia em chưa bao giờ cười với tôi.”
“Hiện tại em thật ra rất biết cười, vài nụ cười miễn cưỡng có thể đổi đến xe
ngon, biệt thự, kim cương, cuộc làm ăn này thực đáng giá đúng không?”
Trần Oản Oản rống giận:“Không sai! Tôi chính là như vậy ! Tôi hư vinh, tôi
tham lam ! Tôi không phải người phụ nữ tốt ! Tôi lại càng không là cô
gái thuần khiết trong lòng anh! Đó đều là phán đoán và khát khao của
anh, là anh biến thái cố chấp, là anh nghĩ tôi tốt như vậy, tôi đã sớm
không phải hơn mười tuổi! Mọi người là sẽ thay đổi, không phải tôi biến
hóa quá nhanh, là anh khăng khăng một mực, anh ngây thơ, anh không hiểu
con gái. Là tự bản thân anh làm cho anh thất vọng!”
“Trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, anh vì cái gì chấp nhất tôi như thế? Nếu anh chọn tôi, vậy vì cái gì không cho tôi sống càng như ý ! Vì cái gì không thể
bao dung hết thảy của tôi, vì cái gì còn muốn thất vọng với tôi! Vì cái
gì không thể thay đổi vì tôi! Vì cái gì không thể tôn trọng tất cả của
tôi chứ!”
“Tôi sống không vui ! Anh có biết hay không !” Trần Oản Oản rống vào mặt gã, khóc thảm thiết không ngừng.
Trầm Thành lại gục đầu xuống, câm lặng không nói.
Lương Khuê một bên thật không biết nên lộ ra biểu tình gì, làm người đứng
xem, hắn cảm thấy loại sự tình này cũng không phân ra ai đúng ai sai
được, hai người tính cách không hợp, là tử huyệt.
Nhưng mà !
Lương Khuê bật hơi:“Các người yên tĩnh một chút, tôi không phải mang mấy
người đến ôn chuyện. Trầm Thành, mày thành thật mở miệng cho tao ! Tao
muốn biết chân tướng.”
Trần Oản Oản đang khóc lại run lên một chút.
Trầm Thành không ng