Trọn Kiếp Yêu

Trọn Kiếp Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324135

Bình chọn: 7.00/10/413 lượt.

con bé chuyển máy cho Viện trưởng, khéo léo nói với bà không cần vội tìm gia đình nhận nuôi Sênh Sênh: “Tôi rất thích con bé. Sênh Sênh có duyên với tôi, vài ngày nữa tôi sẽ đi làm thủ tục nhận nuôi… Tôi sẽ đưa con bé đi”. Trong lòng Bùi Hoan rất buồn, lại không thể giải thích rõ ràng. Nhưng Viện trưởng cũng nghe ra điều bất thường, tưởng cô có áp lực lớn trong công việc, khuyên cô nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Thật ra tôi cảm thấy, nếu Bùi tiểu thư nhận nuôi Sênh Sênh, chúng tôi hoàn toàn yên tâm. Chỉ có điều, công việc của cô tương đối đặc thù, bên nhà Tưởng tiên sinh chắc cũng không dễ dàng chấp nhận con bé.”

Người ở Huệ Sinh đương nhiên không bao giờ dò hỏi, nhưng bọn họ đều cho rằng Bùi Hoan kết hôn với Tưởng Duy Thành bao năm mà không thể sinh con, nên cô mới thích chăm sóc trẻ mồ côi như vậy. Họ đoán cô nhìn trúng Sênh Sênh nhưng do tính chất công việc nên không tiện nhận nuôi.

Bùi Hoan lên tiếng: “Sau này, nhiều khả năng tôi sẽ rời khỏi làng giải trí nên điều Viện trưởng e ngại không thành vấn đề. Căn bệnh của Sênh Sênh không thể kéo dài lâu, tôi nhận nuôi con bé để tiện chăm sóc”. Nói xong, cô lại nhờ Viện trưởng xem Sênh Sênh có uống thuốc đúng giờ không, nếu phát bệnh phải thông báo cho cô ngay.

Sau khi cúp điện thoại, lòng Bùi Hoan nặng trĩu. Bây giờ, Sênh Sênh đã bắt đầu hiểu chuyện, cứ để con bé ở môi trường như vậy thì thật sự thiếu trách nhiệm, nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác.

Sênh Sênh đã chết đi sống lại một lần. Nếu Hoa Thiệu Đình biết được, chắc chắn anh sẽ không tha cho con bé.

Bùi Hoan đã mấy lần thử thăm dò thái độ của anh. Tuy nhiên… Cô chợt nhớ đến buổi tối hôm qua, trong lúc quấn quýt thân mật nhất, anh cũng không đồng ý. Cô thật sự chẳng nuôi bất cứ tia hy vọng nào ở anh.

Sáu năm trước, khi Hoa Thiệu Đình sai người ép cô bỏ cái thai, bọn họ đã định kết cục. Cô và anh không thể đi đến tận cùng.

Bùi Hoan sớm muộn cũng sẽ tìm ra chị gái, sau đó đưa cả Sênh Sênh rời khỏi nơi này. Nửa cuộc đời sau, cô sẽ không cần nằm mơ, không vọng tưởng, không cần nhớ tới tình yêu và nỗi hận năm xưa nữa.

Cuộc đời như một vở kịch, khởi đầu càng rầm rộ bao nhiêu, kết thúc sẽ càng ảm đạm bấy nhiêu. Cô rất yêu anh, nhưng cũng kiên quyết rời xa anh.

Bùi Hoan rảo bước nhanh về phòng. Cô muốn xác nhận xem tay mình bao lâu nữa mới có thể cắt chỉ. Cô còn nhiều thủ tục cần làm. Bởi vì tư duy hỗn loạn nên cô không để ý ở đằng sau có một người chậm rãi bước ra khỏi tảng đá sau khi cô rời đi không bao lâu.

Trần Phong rút điện thoại nhắn tin cho Cố Lâm. Anh ta đột nhiên cảm thấy hôm nay không tồi, tuy bị bực bội ở chỗ Hoa Thiệu Đình nhưng ít nhất, anh ta cũng tình cờ xác nhận một sự việc quan trọng.

“Cô ta đúng là giấu một đứa bé ở trại trẻ mồ côi.”

Gần hết năm, tay phải của Bùi Hoan được cắt chỉ. Tuy nhiên, cô vẫn cần một thời gian để hồi phục.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi phát hiện mình không cầm nổi cây bút lông, Bùi Hoan vẫn khó có thể chấp nhận. Cho đến tết Dương lịch, cô mới có thể điều khiển ngón tay cầm đồ vật đơn giản.

Khi tay phải hồi phục tương đối, Bùi Hoan và Tưởng Duy Thành đi làm thủ tục ly hôn. Tất cả diễn ra thuận lợi, Tưởng Duy Thành cũng đã bình phục. Sau khi hoàn tất thủ tục, anh còn đưa cô đi ăn tối.

Sáu năm qua, hai người chưa bao giờ đối diện nhau bằng thái độ thẳng thắn và bình thản như thời khắc này. Tưởng Duy Thành đã nhờ người giúp Bùi Hoan chuẩn bị những thủ tục cần thiết liên quan đến việc nhận con nuôi. Anh đưa tập tài liệu cho cô: “Tôi cũng thương Sênh Sênh. Dù Huệ Sinh là trại trẻ mồ côi có điều kiện tốt nhất nhưng sao có thể bằng sự chăm sóc của mẹ ruột”.

Trong lòng Bùi Hoan có nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Tưởng Duy Thành, cô không thể thốt ra lời.

“Em không có gì để báo đáp anh.” Cô chỉ có thể thật thà bộc bạch. Tưởng Duy Thành có ơn với cô, bao nhiêu năm qua đều không thay đổi.

Anh rót ly rượu vang đưa cho cô. Hai người cùng uống cạn, anh trầm ngâm nhìn chiếc ly không, kên tiếng: “Đây chỉ là tiện tay mà thôi. Cho dù em là một người bạn bình thường, tôi cũng sẽ giúp. Người nhà họ Tưởng không hẹp hòi như vậy”.

Bùi Hoan quyết định không tiếp tục khách sáo với anh, cúi đầu chậm rãi ăn. Tưởng Duy Thành lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau mới hỏi: “Hai người định bao giờ kết hôn?”.

Bùi Hoan lắc đầu.

Tưởng Duy Thành trầm mặc. Bùi Hoan ngẫm nghĩ rồi mỉm cười với anh: “Em và Hoa Thiệu Đình chưa từng nghĩ đến chuyện này. Hồi mười mấy tuổi, còn nặng tâm tư của trẻ con, em rất muốn gả cho anh ấy, bây giờ ngược lại, sao cũng được”.

Người đàn ông ở vị trí đối diện đặt dao nĩa xuống bàn, nói nhỏ: “Bùi Hoan, tôi tưởng em kiên quyết ly hôn với tôi, là muốn bỏ qua tất cả, quay về bên anh ta”.

Nhưng qua thái độ, xem ra cô có dự tính khác.

Biết anh nhìn ra tâm tư nên Bùi Hoan không phủ nhận cũng chẳng giải thích.

Tưởng Duy Thành không hỏi thêm điều gì, yên tĩnh thưởng thức bữa tối.

Ăn xong, anh tiễn Bùi Hoan ra cửa. Vừa bước sang năm mới, tòa nhà vẫn chưa dỡ tấm biển đếm ngược màu đỏ khổng lồ. Trên đường phố, người đi lại tấp nập, không kh


Insane