
Bùi Hoan vẫn thản nhiên như không.
Chị Kính thở dài, châm một điếu thuốc.
Chị hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Bùi Hoan. Cô bé trẻ trung rạng rỡ đến mức mặt trời cũng phải ghen tị, nổi bật giữa đám con gái trang điểm lộng lẫy. Cô kiêu ngạo ngẩng cao gương mặt không son phấn, tay còn cầm chai coca.
Hôm đó trường quay rất đông người, thời tiết hơi nóng bức, trán Bùi Hoan lấm tấm mồ hôi. Dù cô chẳng làm gì nhưng cũng khiến người đối diện tự dưng muốn tặng cả thế giới cho cô.
Chị Kính ngồi ở bàn giám khảo, hỏi cô gái trẻ: “Trong tương lai, nếu nổi tiếng, cô có mục tiêu phát triển gì không? Nếu có thử trình bày xem nào.”
Bùi Hoan chớp mắt: “Tôi chỉ đi ngang qua đây”.
Cũng không biết có phải do đã già, chị Kính theo đuổi ngành này mười mấy năm, chuyện gì cũng từng gặp qua, hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy xót thương người khác.
Đều là phụ nữ, chị từng gặp Bùi Hoan ở giai đoạn rực rỡ nhất, vì vậy chị cảm thấy buồn cho bản thân cô bây giờ.
Chị rất muốn hỏi Bùi Hoan ngọn nguồn nhưng cô không chịu nói. Chị cũng không biết gia cảnh của cô thế nào, nợ nần gì Tưởng Duy Thành? Người đàn ông đó tung hoành tình trường, phong lưu có tiếng, một khi đã chịu kết hôn tại sao không đối xử tốt với cô?
Bùi Hoan không muốn nói, chị Kính cũng không truy vấn. Trực giác mách bảo với chị, càng hỏi nhiều chuyện của cô sẽ càng phiền phức.
Lúc đứng trước máy quay, trạng thái của Bùi Hoan không tốt lắm. Đạo diễn tức giận nhưng vì nể mặt chị Kính, ông ta không trực tiếp mắng Bùi Hoan mà nhanh chóng kết thúc công việc, bảo cô sáng hôm sau đến quay lại.
Bùi Hoan tìm nhà vệ sinh thay quần áo. Bởi vì trung tâm thương mại này chưa kinh doanh nên nhà vệ sinh vừa rộng vừa sạch sẽ. Cô ngồi ở gian trong một lúc, không muốn ra ngoài.
Bên ngoài có tiếng động, là diễn viên khác đi vào tẩy trang. Bùi Hoan đành cúi đầu đi ra ngoài, nhưng bỗng bị chặn lại.
Nữ diễn viên chính Thịnh Linh là ngôi sao mới nổi trong thời gian gần đây. Cô ta tầm tuổi Bùi Hoan, xét về vai vế thì chỉ là bậc đàn em của cô. Tuy nhiên, người nổi tiếng chẳng cần kiêng dè điều gì, cô ta luôn ra vẻ ta đây.
Lúc Bùi Hoan đi đến sau lưng Thịnh Linh, đối phương đang soi gương, ngắm nghía lông mày của mình. Bùi Hoan chào cô ta, chuẩn bị đi ra ngoài, Thịnh Linh như không nhìn thấy cô, cất giọng thờ ơ với hai diễn viên bên cạnh: “Muốn bán cũng phải xem bán cho ai, không có vốn thì đừng trèo cao. Trước đây bày ra bộ dạng phu nhân gả cho nhà giàu, bây giờ bị đánh cũng phải chịu”.
Hai cô gái bên cạnh cười phụ họa: “Đây cũng là cái phúc của cô ta. Được Tưởng thiếu đánh, chắc cô ta cũng thỏa mãn rồi”.
Thịnh Linh đột nhiên trừng mắt: “Nói vớ vẩn, dựa vào bộ dạng thảm hại của cô ta mà đòi Tưởng thiếu thích? Đó chỉ là tin đồn nhảm, mấy tờ báo lá cải viết lăng nhăng, vậy mà các cô cũng tin? Tôi thấy, người ta đã sớm quên cô ta là ai, có quỷ mới biết cô ta bị ai đánh ra nông nỗi này, vậy mà còn mặt mũi ra đường”.
Bùi Hoan hít một hơi sâu, không nói một lời, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Linh Linh, chẳng phải hôm qua cậu tiết lộ, cậu và Tưởng thiếu…”
Bùi Hoan đóng sập cánh cửa. Bên ngoài nhân viên đoàn phim đang thu dọn đồ, nền nhà ngổn ngang. Bùi Hoan đi nhanh, giẫm vào sợi dây điện suýt ngã. Hai nhân viên hậu trường bực dọc xua tay: “Đi mau lên, không nhìn thấy chỗ này còn đang bận hay sao?”.
Chị Kính không biết đi đâu mất, Bùi Hoan bị đẩy mạnh sang một bên, cô vội ôm đồ chạy ra ngoài.
Thang máy rất đông người, Bùi Hoan không muốn đi cùng bọn họ, vì hay phải nghe những lời bịa đặt đồn nhảm. Bây giờ trong lòng cô phiền muộn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thế là Bùi Hoan đi cầu thang bộ. Sau khi đóng cánh cửa thoát hiểm, cô ngồi xổm xuống cầu thang.
Tất cả trở nên yên tĩnh trong giây lát, Bùi Hoan vùi mặt xuống đống quần áo đang cầm trên tay. Cô không biết sau này sẽ thế nào. Cô muốn trả thù nhưng không giết nổi Hoa Thiệu Đình. Cô cũng muốn tiếp tục quay về cuộc sống cũ nhưng lại không có cách nào đối diện Tưởng Duy Thành.
Người chị gái ruột duy nhất tên Bùi Hi đã mất tích sáu năm. Cô không tìm ra tung tích của chị gái, thậm chí không biết chị ấy còn sống hay đã chết.
Bùi Hoan ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu, muốn khóc mà không khóc nổi. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô gọi điện cho trại trẻ mồ côi Huệ Sinh.
Viện trưởng nhận điện thoại. Nghe ra vẻ bất thường từ giọng nói của cô, bà tưởng cô có việc gấp. Bùi Hoan cho biết vừa quay phim xong nên hơi mệt, chỉ muốn nghe bọn trẻ nói chuyện.
Viện trưởng cầm di động đi tới phòng nghỉ của bọn trẻ. Chúng đang cất cao tiếng hát, Bùi Hoan lặng yên nghe một lúc, đột nhiên yêu cầu Viện trưởng đưa Sênh Sênh nghe máy.
Sênh Sênh còn nhỏ, sức khỏe không tốt nên ngữ điệu yếu ớt: “Dì Bùi, Sênh Sênh nhớ dì”.
Bùi Hoan chảy nước mắt. Cô có nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt ra lời.
Cô cầm điện thoại, âm thầm rơi lệ. Cô nghĩ, đứa trẻ mà cô không thể nhận này chính là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.
Thấy Bùi Hoan mãi vẫn không lên tiếng, Sênh Sênh hơi sợ hãi, không ngừng gọi cô. Viện trưởng lại cầm điện thoại, Bùi Hoan cố cất giọng