Snack's 1967
Trọn Đời Có Duyên

Trọn Đời Có Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323265

Bình chọn: 8.5.00/10/326 lượt.

Thật xin lỗi, lúc tôi suy nghĩ hay dễ dàng bị mất hồn…...”

Tất Tử Thần lắc đầu không để ý: “Không có việc gì, cô giáo Diệp, tôi gọi cô là cô giáo Diệp nhé.” Tất Tử Thần cười đơn giản “Buổi chiều tôi còn phải trở về, cho nên chúng ta hãy tranh thủ thời gian.” Thời gian là yếu tố chiến đấu đầu tiên, tốc chiến tốc thắng luôn là nguyên tắc của doanh trưởng.

“À, thế bây giờ đi đâu?” Diệp Dĩ Mạt không giải thích được, cái ghế này ngồi còn chưa có ấm chỗ đã định đi sao?

“Đi ăn cơm trước đã, cơm nước xong tôi đưa cô về.” Tất Tử Thần lấy áo khoác đặt ở lưng ghế tựa, đứng lên nói.

Diệp Dĩ Mạt cũng nhanh chóng cầm túi đứng lên.

Tất Tử Thần hơi hơi hạ thấp người, lịch sự ý bảo Diệp Dĩ Mạt đi trước, anh đi sau cô, nhanh chóng đã đuổi kịp.

Diệp Dĩ Mạt âm thầm gật đầu, tên nhóc thúi Lý Thụy đã đoán sai lần thứ hai, tham gia quân ngũ cũng có ga lăng mà, ừ, rất tốt. Nhưng như vậy thật sự rất kỳ lạ nha, bề ngoài tốt, sự nghiệp to lớn, phong độ tốt, có hết ba yếu tố của đàn ông tốt, sao lại không có người yêu chứ?

Nghĩ đến đàn ông không mạnh mẽ, thì trong đầu Diệp Dĩ Mạt lại nghĩ ra ý tưởng kỳ dị: không lẽ là chờ người ta đến chinh phục à?

Phi phi phi, Diệp Dĩ Mạt vội vàng vứt ý nghĩkhủng bố ra khỏi đầu óc, bước đi có chút lảo đảo.

Cô không biết rằng Tất Tử Thần đi đằng sau đã thấy hết những động tác này, đó lại được xem là một trong những căn cứ chính xác cô giả dạng dịu dàng ít nói.

Thật ra con gái dịu dàng hay không dịu dàng không quan trọng, không biết ba già nhà anh từ đâu mà biết anh thích con gái dịu dàng ít nói nên mỗi lần sắp xếp gặp mặt đều tìm những người như vậy. Nhưng các cô gái vừa thấy anh, không im lặng từ đầu đến đuôi thì lại đỏ mặt không biết nói cái gì, không thì lại nói toàn những chuyện tình yêu đau xót làm tổn thương người, nếu không vì phép lịch sự thì anh đã chạy lâu rồi.

Kết hôn với những loại người này không phải là buồn bực muốn chết hay sao? Anh cưới vợ để sống chứ không muốn tìm người để đóng phim đâu.

So sánh ra tuy tính tình cô giáo Diệp hơi mơ hồ nhưng ít nhất anh còn có thể nói chuyện bình thường thì thích hợp với anh hơn đấy. Tất Tử Thần nhíu mày nhìn người con gái đi đằng trước, váy hoa đến đầu gối, tóc đen thẳng mượt ngang vai, đã đi vào trái tim anh.

Tuy anh không để ý lắm đến trang phục của con gái nhưng cũng không chấp nhận loại tóc uốn nhuộm màu sắc kỳ quái. Nhìn màu sắc đơn giản trên váy cô gái nhỏ lại thấy dễ nhìn, anh không thích mấy loại ăn mặc quái dị đâu.

Tóm lại, Tất Tử Thần cảm thấy ba mẹ mình lần này cũng làm được một việc đúng đắn.

Nếu biết được kết quả này thì có lẽ Tất Trọng Tường phải dập đầu bái tổ tạ tông rồi, thằng cháu bất hiếu cuối cùng cũng tìm được cháu dâu rồi.

Mà Diệp Dĩ Mạt đi phía trước cũng có chút không được tự nhiên, dù nói như thế nào thì đây cũng chỉ được coi là lần thứ hai mặp mặt người đàn ông này, rồi cùng đi ăn cơm, cho dù hai bên nghĩ như thế nào thì mục đích vẫn là đến xem mắt cho nên vẫn có chút không được tự nhiên.

“ Doanh trưởng Tất, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Ngồi trên xe Tất Tử Thần, Diệp Dĩ Mạt cất tiếng hỏi. Diệp Dĩ Mạt cứ nghĩ xe của Tất Tử Thần phải là chiếc xe Jeep màu xanh quân đội gây chú ý,không ngờ lại là một chiếc xe Audi A6 cực kỳ bình thường, thuộc loại hình phù hợp cho cho các gia đình. Diệp Dĩ Mạt nhìn quanh bốn phía chỉ thấy có mô hình chiếc xe bọc thép là cảm thấy có chút hơi thở quân nhân.

Thật có cảm giác không nói nên lời, tao nhã lịch sự như giáo sư, người đàn ông như vậy làm sao giống như ấn tượng bình thường về các chiến sĩ kiên cường chứ? Ba mươi tuổi đầu đã là Trung tá, tính cách lại ôn hòa, diện mạo nhã nhặn lịch sự, người đàn ông này vô cùng không phù hợp với hình tượng quân nhân mà cô nghĩ nha.

Phải biết rằng vị kia nhà cô chân chính xuất thân từ quân nhân, tính cách nóng nảy đến cả những tên nhóc cứng đầu trong cục cảnh sát đều ngoan ngoãn nghe lời ông . Như chuột thấy mèo ấy.

Tất Tử Thần đang lái xe nghiêng đầu sang trả lời vấn đề của Diệp Dĩ Mạt : “ Đến hàng nhà bà ngoại mới mở trên đường Cẩm Tú, cô giáo Diệp thấy có được không?”

Diệp Dĩ Mạt tự nhiên gật đầu: “Được ,doanh trưởng Tất quyết định là được”.

Tất Tử Thần nghe cô xưng hô như thế không khỏi nhíu mày lại, có chút do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “ Cô giáo Diệp, ở bên ngoài không cần gọi tôi là doanh trưởng Tất đâu cô thấy tôi cũng đâu có mặc quân phục, cứ gọi tôi là Tử Thần được rồi”. Hơn nữa, anh tốt nghiệp đại học rồi mới tham gia quân ngũ, khi còn trẻ suốt ngày đối chọi với ba anh, ba muốn anh học trường quân sự anh lại thi đỗ hệ kinh tế, lại học tập hai loại ngôn ngữ. Nhưng sau khi tốt nghiệp, anh cũng đã chín chắn hơn nên cũng biết lựa chọn cái gì tốt nhất cho mình.

Tham gia quân đội, học trường quân sự.

Thật ra lúc anh học đại học rất thích đùa giỡn mọi người, nhưng ở trong quân doanh nhiều năm rất nhiều thói quen đã được sửa đổi, quân phục kia lúc nào cũng mặc trên người. Hôm nay, mẹ anh nói muốn để cho cô gái có ấn tượng tốt nên đã bắt anh thay bộ đồ bình thường anh không mặc đã lâu mà mẹ tìm được.

Thật ra anh muốn nói là chỉ