
, không nên khách khí, mở miệng là được, anh Thần của em không rãnh, gọi chị cũng được." Diệp Dĩ Mạt trêu chọc con trai trong ngực của chồng mình, cười nói: "Chờ Tả Tả Hữu Hữu đi nhà trẻ, chị sẽ được giải phóng rồi, nếu em và Tử Nghiêu có muốn đi dạo phố, cũng đừng quên gọi chị đấy."
Diệp Dĩ Mạt cũng không phải sợ Tất Tử Thần có cái gì khác, chỉ có lúc, cô chính là người sợ phiền toái, loại tiết mục tình cảm nhất là thanh mai trúc mã này, bình thường cô đều không thèm để ý, nhưng mà đối với chồng của mình thì là mười vạn hỏa lực cũng phải chỉa lên.
"Tiểu Mẫn dáng dấp xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?" Diệp Dĩ Mạt cười yếu ớt hỏi, rất giống bộ nếu cô nói là còn chưa có bạn trai tôi liền giới thiệu cho cô mấy người có gia thế.
Mạc Tiếu Mẫn lắc đầu một cái, có chút mất hồn nói: "Nói mấy chuyện ấy, trong nhà không đồng ý, sẽ không thành."
Diệp Dĩ Mạt tỏ vẻ đáng tiếc, giống như chị cả tri tâm cười: "Không có chuyện gì, Tiểu Mẫn còn trẻ, không sợ không tìm được đối tượng tốt, chị cũng mãi hai mươi bảy tuổi mới gặp được anh Thần của em, chuyện như vậy không thể gấp được." Nói xong, trợn mắt nhìn chồng mình một cái, "Tử Thần, anh nói có phải không?"
Tất Tử Thần vội vàng hòa cùng: "Đúng vậy đúng vậy, chuyện như vậy không vội . Anh với chị dâu em cũng là duyên phận đến mới quen."
Mặt của Mạc Tiếu Mẫn giống như bị đả kích, không còn hơi sức cười cười: "Em cũng chờ duyên phận thôi." Nói xong, nhìn Tử Nghiêu cách đó không xa, nói cáo biệt: "Anh Tử Thần, chị dâu, em đi tìm Tử Nghiêu đây."
"Được, đi đi, người trẻ tuổi các em luôn có lời để nói." Diệp Dĩ Mạt săn sóc nói. Đợi đến khi Mạc Tiếu Mẫn xoay người, Diệp Dĩ Mạt lập tức liền đổi vẻ mặt, hướng về phía Tất Tử Thần cười như không cười, trong lòng đại doanh trưởng Tất nổi hết gai ốc, trực giác tối nay có chút chuyện.
Từ nhà tư lệnh Hách ra ngoài đã là hơn mười giờ đêm rồi, Lý Mân và Tất Trọng Tường ôm cháu trai, trực tiếp trở về gian phòng của họ, Diệp Dĩ Mạt bỏ rơi cũng chưa bỏ rơi Tất Tử Thần, trực tiếp đi phòng tắm tắm.
Tất Tử Thần cảm giác mình rất oan uổng, khi còn bé cũng không cùng Mạc Tiếu Mẫn có dính dấp cái gì, lúc anh học đại học cô nhóc này và Tử Nghiêu còn chỉ biết chơi bùn dính, làm sao lại gây ra chút chuyện như thế chứ.
Nhìn cửa phòng tắm không có động tĩnh gì, Tất Tử Thần không sống được rồi, anh về nhà cũng không phải là vì cùng vợ gây gổ, hơn hai năm này hai người cũng không có nhiều thời gian ở chung, khó được có một ngày nghỉ, đương nhiên là muốn cùng vợ yêu thân thân mật mật, sao lại ăn dấm như thế được chứ?
"Tiểu Mạt, tắm xong chưa?" Tất Tử Thần gõ cửa, đi vào cũng hơn nửa canh giờ, tại sao vẫn chưa ra? Tình huống như thế, thật lâu không có xảy ra rồi.
Bên trong không trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Tất Tử Thần không khỏi lại gia tăng âm thanh: "Tiểu Mạt, còn bao lâu nữa?"
Vừa mới dứt lời, cửa liền mở ra. Diệp Dĩ Mạt mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, vừa đi vừa dùng khăn tắm lau tóc ẩm ướt. Tất Tử Thần vội vàng nhận lấy khăn tắm trong tay cô, lôi kéo cô ngồi vào trên giường, tỉ mỉ lau tóc cho cô.
Hai người cũng không nói chuyện, Diệp Dĩ Mạt miễn cưỡng tựa vào trên người anh, trong nhà mở ra máy điều hòa không khí, chỉ là cô vẫn cảm thấy có chút lạnh, lại mở chăn đắp đến trên người, quả nhiên, trong chăn cũng sớm đã ấm. Chỉ cần anh trở lại, nhất định là trước tiên đem chăn ủ ấm mới để cho cô tiến vào.
"Tiểu Mạt." Tất Tử Thần thử dò xét tính mở miệng: " Thật sự anh xem Tiểu Mẫn như là em gái thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Em suy nghĩ nhiều lúc nào?" Diệp Dĩ Mạt ngẩng đầu lên, con ngươi mơ màng lười biếng nhìn anh, đã nhiều năm như vậy, trên người cô trừ nhiều phần dịu dàng người làm mẹ và phong thái quyến rũ thì không có biến hóa khác, da thịt trắng nõn trơn mềm mềm mại giống như trước kia, vóc người sau khi sinh có chút biến dạng dưới sự nỗ lực một năm của cô cũng đã khôi phục dáng vẻ trước kia, thậm chí càng thêm đẫy đà mê người.
Con ngươi Tất Tử Thần rơi vào hai khối mềm mại qua cổ áo choàng tắm, như ẩn như hiện □ cực kỳ quyến rũ ánh mắt, Tất Tử Thần mất tiếng, ném khăn tắm xuống, từ phía sau ôm lấy cô: "Vợ à, em phải tin tưởng, anh đối với em đó là một nghìn một vạn lòng trung thành, anh hướng về phía cờ đảng thề đấy!"
Diệp Dĩ Mạt đưa ra ngón tay thon dài tạo ra khoảng cách của hai người, miễn cưỡng cười: " Em nói anh không trung tâm khi nào? Em chính là từ đầu tới đuôi cũng không nói một câu."
Trong lòng Tất Tử Thần hừ hừ, cũng là bởi vì không lên tiếng mới đáng sợ, vợ của anh mặc dù xinh đẹp, nhưng giống như trời sinh có tiềm lực làm thầy chủ nhiệm, rõ ràng là quyến rũ mà cười, cũng có thể để anh nhìn ra khoảng trời riêng.
Câu cổ áo của anh, Diệp Dĩ Mạt nhẹ nhàng thò người ra, hơi thở thơm như hoa lan: "Chồng à, Lý Thụy bảo em ngày mai đi chiêu đãi bạn học của nó, anh xem thế nào?"
Trên mặt Tất Tử Thần không chút cử động, vẫn tỉnh táo như cũ: "Nam hay nữ vậy?"
Diệp Dĩ Mạt cười khúc khích, tay nhỏ bé xanh mềm mại đặt tại bộ ngực của anh, tức giận nói: "Lý Thụy cũng so với em nhỏ hơn tám tuổi rồi, bạn học của nó,