
ì?”
Trâu Nhuận Thành chưa động não được, “Chẳng lẽ nói lăn qua lộn lại
lâu như vậy, đại ca chính là vì Cố Hạ mới bắt chúng em tăng ca sao?”
“Về phòng phòng thị
trường các cậu làm việc thế nào thì tôi không biết, có phải đại ca
muốn hành hạ Cố Hạ hay không tôi cũng không biết, nhiệm vụ đẩy mạnh
tiêu thụ cuối năm vô cùng quan trọng, lượng tiêu thụ vài ngày cuối năm
có thể vượt qua cả doanh thu trong một tháng, mở cuộc họp tổng kết
tất nhiên là cần thiết. Nhưng mà đã trễ như vậy, cuộc họp cũng không
còn bao nhiêu nội dung, cậu thử hỏi ý đại ca xem, tam ca tôi cũng chỉ
có thể nhắc nhở cậu vậy thôi.”
Trâu Nhuận Thành có
hơi không tin, chẳng qua là trước mắt cũng chẳng còn cách nào khác,
anh ta thử gọi điện cho Triển Thiểu Huy, báo cáo tình hình cuộc họp,
cuối cùng nói: “Đại ca, em thấy cuộc họp hôm nay cũng gần xong, chỉ
cần giữ lại tổ của Cố Hạ là được rồi, vừa rồi mới phát hiện ra
có nhiều tư liệu trợ lý không đưa ra, đó chính là Cố Hạ, cũng không
biết làm việc thế nào, đêm nay phải bắt cô ta làm cho xong, không đến
12h thì không được về nhà. Những phần khác không có vấn đề gì, hay
là giải tán những người kia trước, còn có người phải về nhà với
con nhỏ.”
Triển Thiểu Huy nhàn
nhạt lên tiếng: “Đã như vậy thì cậu giữa lại đội kia làm thêm, nếu
cậu mệt thì về văn phòng nghỉ một lát, để cho trưởng phòng giám
sát, cũng không cần tăng ca.”
Những người khác trong
phòng thị trường rốt cuộc được giải phóng, ra khỏi phòng họp thì
thở phào một hơi, chỉ còn vài người tiếp tục chịu dày vò. Cố Hạ
hoàn toàn không còn cách nào, lúc nghỉ giữa giờ cô gọi điện cho Quý
Phi Dương, chờ mong buổi diễn cuối cùng lại không xem được, đêm giáng
sinh cô lại phải cùng một đám đồng nghiệp làm thêm giờ. Dường như cô
và Quý Phi Dương vĩnh viễn không có duyên, chắc hẳn là ông trời hiểu
được bọn họ quá chênh lệch nhau nên mỗi lần đều có chuyện. Cô tê
liệt ngồi trên ghế, đã đói bụng đến mức không còn cảm giác đói, đêm
giáng sinh còn phải họp, Trâu Nhuận Thành thật sự không sợ gây thù
mà.
Lúc cuộc họp tổ tuyên
bố kết thúc, vị trợ lí đặc biệt giữ Cố Hạ lại lên lầu lấy tư
liệu. Vào trong phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Trâu Nhuận Thành không
hề có hình tượng ngồi phịch trên ghế sofa, bên cạnh là Triển Thiểu
Huy ngồi ngay thẳng, thật ra cũng chẳng làm gì, Triển Thiểu Huy nói:
“Đi thôi, Tiểu Ngũ, đi ăn cơm.”
Trâu Nhuận Thành vô
lực khoát tay, “Đại ca, em không đi, em về ngủ một chút đây.”
“Tùy cậu.” Triển
Thiểu Huy đứng lên, nói với Cố Hạ, “Đi ăn cơm, chờ cô dưới lầu.”
Cố Hạ trở lại vị
trí của mình, lấy túi xách, đi xuống lầu, cô cũng mệt không chịu
nổi rồi, ngồi trên xe Triển Thiểu Huy không còn chút tinh thần nào,
oán giận nói: “Đã hơn 10h, nhà tư bản các anh thật là ép người, còn
bắt bớ người ta vào đêm giáng sinh.”
“Đêm giáng sinh chứ có
phải đêm thất tịch đâu.” Triển Thiểu Huy không có chúy áy náy nào,
khởi động xe, chậm rãi chạy đi, “Cô nói tất cả chúng tôi đều là nhà
tư bản, đương nhiên phải đặt lợi ích lên hàng đầu. Mấy ngày này là
thời kì quan trọng để tăng doanh thu, tất nhiên phải nắm chắc lấy,
doanh thu cả năm có tốt thì cuối năm tiển thưởng của cô mới nhiều.
Đến lúc cô nhận được tiền thưởng cuối năm cũng sẽ không cảm thấy
cuộc họp hôm nay lâu đâu.”
Tình hình kinh doanh
của Khải Hoành cuối năm vô cùng khả quan, Cố Hạ cũng mong mỏi cuối
năm nay sẽ lấy thêm được một ít tiền thưởng gửi cho mẹ, nhưng vẫn vô
tình như cũ, “Hai ngày trước thì không họp, không sớm không muộn lại
trúng ngay vào hôm nay. Tối nay tôi định đi xem biểu diễn nhạc, tôi vô
cùng yêu mến nghệ sĩ đàn dương cầm kia, đi khắp nơi cũng không mua
được vé vào cửa, thật vất vẻ mới nhờ Quý sư huynh mua vé được, vậy
mà không đi được.”
Triển Thiểu Huy đang
lái xe phát ra một tiếng cười khinh bỉ từ trong cổ họng, “Cô không mua
được có thể nhờ tôi giúp mà, không có việc gì Quý Phi Dương có thể
làm được mà tôi không làm được cả, chẳng qua chỉ vì cô muốn tìm cơ
hội lôi kéo cậu ta mà thôi.”
Cố Hạ không có tâm
tình đôi co với anh, “Tôi chết đói rồi, lần sau có họp muộn như vậy
thì cũng phải để cho người ta ăn cơm đã, như vậy tinh thần của mọi
người cũng tốt hơn một chút.”
Triển Thiểu Huy nghiêng
đầu nhìn thoáng qua Cố Hạ, “Ông chủ như tôi đây cũng đã không hề phụ
lòng cô rồi còn gì, họp xong thì mời cô đi ăn cơm, lát nữa còn đưa cô
về nhà, cô còn rủa cái gì nữa?”
Tri