
ỏ mọng không khỏi dật ra một tiếng ưm, thanh âm làm cho nàng ngẩn ra, nháy mắt hoàn hồn.
Không biết khi nào, hắn đã giải huyệt cho nàng!
Phát giác mình có thể động đậy, Thương Nguyệt Phi Tử lập tức đẩy ra hắn, hơi thở vì nụ hôn vừa rồi mà vi suyễn, hai má phiếm đỏ ửng, cánh môi cũng bị hắn hôn sưng đỏ.
“Ngươi, ngươi……”
Nàng chạy nhanh lui cách hắn rất xa, đề phòng nam nhân trước mắt này, theo bản năng liếm môi, nhưng cái liếm này, trong miệng tất cả đều là của mùi hắn.
Phát hiện này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, cặp mắt thu thủy gợi lên một chút bối rối.
Nam nhân trước mắt này cực cực kì nguy hiễm, làm cho nàng không tự chủ được sợ hãi dâng lên……
“Người đâu, người đâu !”
Nàng chạy nhanh hô to.
Như là sớm dự đoán được hành động của nàng, Phượng Thiên Ngân tuyệt không khẩn trương, khuôn mặt anh tuấn như cũ mỉm cười nhẹ, ngả ngớn nhìn nàng.
“Ngươi, ngươi không trốn sao?”
Nhìn hắn trấn định làm cho Thương Nguyệt Phi Tử cảm thấy nghi hoặc, bình thường nếu vậy, hắn hẳn là nhanh rời đi chứ! Như thế nào lại có bộ dáng nhàn nhã như vậy?
“Nàng đang lo cho ta sao?”
Nghe tiếng kêu to của nàng, tiếng bước chân nhanh chóng từ bên ngoài truyền đến, nhưng là Phượng Thiên Ngân vẫn đang thảnh thơi thảnh thơi, ung dung nhìn nàng.
“Ai lo cho ngươi chứ!”
Thương Nguyệt Phi Tử mím môi trừng mắt hắn, cao ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Không trốn, ngươi cứ chờ đi phải trả giá vì khinh bạc ta đi!”
Nghe tiếng bước chân đã tiến vào tẩm cung, Thương Nguyệt Phi Tử dần dần an quyết tâm.
“Tiểu Tử nhi, mới một cái hôn nhưng không thỏa mãn được ta.”
Phượng Thiên Ngân cười, bóng dáng tuyết trắng như quỷ mỵ nhanh chóng tới gần nàng, bạc môi đi vào khéo léo bên vàng tai phà khí, thanh âm mềm nhẹ lại mang ý đùa dò xét.
“Hơn nữa, ta cũng không tính ngoan ngoãn bị bắt.”
“Cái gì, cái gì?!”
Lời hắn nói làm cho Thương Nguyệt Phi Tử sửng sốt, nàng còn không kịp phản ứng, đã bị hắn bắt, khóa ở rộng lớn trong lòng.
“Buông!”
Nàng hô lớn, ra sức giãy dụa, lúc này tiếng bước chân thủ vệ đã ở ngoài cửa.
“Ta mang nàng trốn đi nha!”
Phượng Thiên Ngân cười khẽ, không để ý giãy dụa của nàng , thoải mái đem nàng kiềm chế vào trong ngực, trước khi thủ vệ tiến vào, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe.
Chờ thủ vệ tiến vào xong, trong phòng sớm đã không còn một bóng người, chỉ để lại hé ra tờ giấy, cuồng vọng viết ──
Hương, ta mang đi rồi.
—–songtuyet—–
tỷ phu bị bệnh, đại tỷ đi nuôi, phong ca nhập ngũ, hàn phong tốt nghiệp….a a a bi thương bi thương a…
“Ngươi…… Làm càn! Mau thả ta ra!”
Thương Nguyệt Phi Tử ở trong lòng hắn không ngừng giãy giụa vặn vẹo, kêu gào muốn hắn buông tay.
“Ngươi xác định muốn ta buông ra?”
Phượng Thiên Ngân nhíu mày, mũi chân điểm nhẹ, lập tức nhảy lên cao hơn mười trượng, nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây.
Chớp mắt, hai người đã cách hoàng cung Thương Nguyệt mấy lý (một lý =5029m), đèn đuốc trong cung sớm đã không còn thấy đâu.
“Ngươi……”
Thương Nguyệt Phi Tử vừa nhìn xuống, đã thấy mình cách mặt đất hơn mười trượng (khoảng 5m), cánh tay nhỏ bé theo bản năng ôm chặt cổ hắn.
“Được rồi, ngươi muốn ta buông ta sẽ buông.”
Nhún nhún hai vai, hắn thuận theo ý chỉ của công chúa, buông ra hai cánh tay đang ôm nàng.
“A!”
Thương Nguyệt Phi Tử hoảng sợ kinh hô, bóng dáng màu tím rơi nhanh xuống, nàng nhắm mắt lại, hơi nhếch môi, bắt buộc chính mình không được la lên.
“Thực quật cường, ngay cả kêu cũng không chịu kêu a!”
Khi bóng dáng màu tím gần chạm đất, Phượng Thiên Ngân rất nhanh lượn xuống, bắt lấy thân thể của nàng , thoải mái nhảy lên một nhánh cây vững chắt, ôm nàng ngồi xuống.
Xem nàng rõ ràng sợ phát run, lại quật cường ngay cả tiếng cứu mạng cũng không chịu kêu, bạc môi của hắn không khỏi gợi lên. Tính tình quật cường như vậy thực không đáng yêu, nhưng là…… Lại làm tâm hắn rung động.
Thương Nguyệt Phi Tử mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, lại nghĩ hắn mới vừa rồi trêu đùa mình, nàng tức giận không chút nghĩ ngợi, giương tay lên nhằm vào mặt hắn ra sức tát.
Baaaaa… trong rừng cây yên tĩnh vang lên tiếng bạt tay giòn tan.
Phượng Thiên Ngân cũng không thèm né tránh, cam nguyện chịu một bạt tay của nàng, cho dù bị đánh, khuôn mặt anh tuấn vẫn đang nhếch môi cười.
“Sao rồi? Nguôi giận chưa? Có muốn đánh tiếp bên kia hem?”
Nói xong, hắn còn đưa ra má trái, mắt phượng chớp chớp, ý bảo nếu nàng vẫn chưa nguôi giận , có thể cho hắn mấy bạt tay nữa.
“Ngươi……”
Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt, vẻ mặt vô sỉ cực đại này có thể làm cho nàng nguôi giận mới lạ! Nàng hận không thể đánh thêm mấy bạt tay nữa, nhưng là bàn tay trắng nõn vừa đưa lên, lại thấy khuôn mặt anh tuấn cười cười.
Tay, giơ lên, lại không thể đánh xuống.
Cảm giác nếu như nàng đánh tiếp một bạt tay này, sẽ biến nàng thành người gây sự.
(cảm giác thương hoa tiết ngọc)
Cắn cắn môi, Thương Nguyệt Phi Tử không cam lòng đành buông tay.
“Sao vậy, không đánh?”
Phượng Thiên Ngân tới gần nàng, năm ngón tay in rõ trên mặt, ý cười lại không vì thế mà biến mất.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”
Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt