
tôi sẽ hoàn lại lệ phí cho cô!”
Bà ta
khách sáo nói một tiếng trả lại lệ phí, tôi ngơ ngẩn cả người, tuy rằng
vừa nhìn thấy cái gã đầu heo kia, tôi có hy vọng muốn lấy lại tiền thật, nhưng dễ dàng như vậy thật cũng quá kì quái!
“Vì sao trả
lệ phí lại? Tôi chỉ là không vừa ý với người đó mà thôi, còn hy vọng các người giới thiệu tiếp tục mà!” Tôi cố ý nói.
“Cô Đồng……Xin cô tha cho tôi đi! Chúng tôi không có đi hỏi thăm thông tin về cô mới
vô tình để cô nhập hội. Chủ tịch tập đoàn Y thị……Chúng tôi là người làm
ăn nhỏ làm sao dám đụng vào….” Tiếng bà ta nơm nớp lo sợ, hối hận không
thôi.
Mặt của tôi trầm xuống, quả nhiên lại là vì Y Đằng Diệu!
“Không cần để anh ta xen vào, tôi với anh ta không có liên quan gì cả!” Tôi không hờn không giận thận trọng nói với bà ta.
“Cô Đồng, cô không phải là cố ý làm chúng tôi khó xử chứ?” Giọng bà ta như
sắp khóc. “Hai ngày trước, anh Lý chỉ nhất thời hồ đồ sờ bàn tay nhỏ bé
của cô một chút, không biết Y chủ tịch làm sao biết được, mà bẻ gãy
xương tay của người ta….”
Tôi lạnh toát cả người, dằn cây bút bi trong tay thật mạnh xuống bàn giấy. Thật quá đáng mà! Tôi tức đến nổi cơ thể run lên.
“Cô không biết đâu, lúc cô mất tích hai ngày,Y chủ tịch tưởng chúng tôi mời cô tham gia kết bạn ở đảo Jeju hai ngày cuối tuần nên kiên quyết bắt cả đoàn chúng tôi vừa bay đến đảo Jeju đã phải lập tức bay trở về. Tuy
rằng Y chủ tịch có bồi thường tiền, nhưng không phải là vấn đề….cứ tình
trạng này, công ty chúng tôi làm sao còn uy tín, danh dự nữa?”
Thật quá đáng! Thật là quá đáng mà!
“Bặp.” một tiếng, tôi tức giận đưa tay bẽ gẫy cây bút bi trong tay.
Tôi phẫn nộ trừng trừng hai mắt nhìn cánh cửa ngoài ban công.
“Ầm” một tiếng, cửa mở…
Quản lý bộ phận sản xuất cúi đầu, cúi mặt đi ra…
“Các người đều là đám lợn Trung Quốc ngu xuẩn! Cút đi hết cho tôi!” Bên
trong không ngừng phát ra tiếng ném các loại văn kiện cùng với tiếng gầm gừ giận dữ…..
Đám lợn Trung Quốc ngu xuẩn?!!!!
Đủ! Đủ rồi! Đủ quá rồi!
Ở trong lòng tôi phận nỗ điên cuồng gào thét dữ dội! Bây giờ anh ta bắt đầu sỉ nhục đến cả quốc gia của tôi!
Tôi mở máy tính ra, “tách tách tách”, nhanh chóng đánh xuống mấy chữ:
“Y Đằng Diệu! Anh đúng là con lợn lai Hàn – Nhật khốn kiếp! Anh đi chết đi! Bổn tiểu thư mặc kệ!”
Cầm lấy giỏ sách, tôi cũng không quay đầu, thong thả bước ra khỏi văn phòng.
Trung Quốc! Tôi muốn trở về Tôi về nhà trong vòng một giờ, nhanh chóng sắp xếp hành lý đơn giản, nhằm hướng sân bay mà đi.
“Chị ơi, máy bay đi Trung Quốc mấy giờ cất cánh? Còn vé không ạ?” Tôi lo
lắng sử dụng tiếng Hàn thuần thục hỏi người bán vé, chắc là mỗi ngày đều có chuyến bay đi về nước.
“Chỉ còn vé khoang hạng nhất*
thôi. Bây giờ có khoảng một tiếng để check in, sau khi lên máy bay thì
nửa tiếng sau sẽ cất cánh, xin hỏi cô có cần không?” (*first class seat )
Vé khoang hạng nhất à……..Đắt tiền quá, gần một vạn…..Thật không có lợi chút nào….
“Vậy còn vé bay đi nước nào khác chuẩn bị cất cánh mà có vé hạng phổ thông*
không?” Khi Y Đằng Diệu còn chưa có xuất hiện, nên chạy trốn trước đi.
(*economy class seat).
“Nước Pháp! Nửa tiếng sau sẽ bay. Cô có cần không?”
Nước Pháp à, rất muốn đi nha…….Qua đó du lịch vài ngày rồi trở về cũng tốt!
Đúng lúc làm cho Y Đằng Diệu tức điên lên, làm cho anh ta không đoán
được tôi đang ở đâu…!
Tôi quyết định thật nhanh. “Vâng! Cho tôi vé đi Pháp!”
Cô nhân viên bán vé nhanh chóng giúp tôi làm thủ tục, cô ta cung kính đưa
vé máy bay cho tôi. “Của chị đây, check in ở cửa số ba, hiện tại chị có
thể đi check in rồi!”
Tôi cầm lấy vé, nghĩ đến việc mình
chạy thoát khỏi bàn tay ma quái của Y Đằng Diệu, tâm tình của tôi vui
hẳn lên, khoái trá đi về cửa check in số ba.
“Ầm!” một tiếng, Tôi liều lĩnh chen ngang qua hành lý của một bà lão….
“Xin lỗi bà, thật xin lỗi!” Tôi nhanh chóng giải thích, trên mặt bà lão khó
coi đến cực điểm, tôi nhanh tay ngồi xuống giúp bà lão thu dọn quần áo
bị rơi ra bốn phía….
“Please,please‘seized’the‘votes’*.” [Xin vui lòng cho xem vé'>
Phía sau lưng tôi mơ hồ truyền tới giọng nói thản nhiên, không nhanh không chậm, từng âm điệu ngọt ngào dễ nghe…
Tôi chấn động.
Bắc Bắc……
Không thể nào….Nhưng giọng nói này, sớm đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi….
Tôi hoàn hồn quay đầu lại….
Một người đàn ông mập mạp có mái tóc đen, đang đưa vé ở cửa check in số một.
Tôi thở dài một hơi…..thì ra không phải là anh
Một nỗi mất mát tự nhiên trỗi dậy trong lòng, tôi quay lại tiếp tục cúi xuống giúp bà lão thu dọn quần áo bỏ vào vali.
Lưng tôi quay về phía sau, cho nên tôi không thấy ở cửa check in, có một
thân ảnh tao nhã, nhìn người đàn ông Hàn Quốc ngoài đại sảnh tay đang
giơ tấm bảng “Hoan nghênh ghé lại lần sau”, nở nụ cười thân thiện, vẫy
tay chào.
Sau đó, anh ta cúi đầu tiếp tục làm thủ tục….
Người đàn ông trung niên thay tấm bảng đang cầm trên tay bằng tấm bảng khác.
“Chào mừng đến với Hàn Quốc—Công ty cho thuê xe ô tô XX.
Trên bãi đỗ xe ngoài sân bay, có đậu một chiếc màu đen treo chữ “Cho thuê”…..
Nửa tiếng sau, một máy bay cất cánh đi Trun