Pair of Vintage Old School Fru
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325051

Bình chọn: 8.00/10/505 lượt.

Hải Kỳ ở gần không, rồi nhanh

chóng đóng cửa văn phòng lại.

Trong lòng tôi như có ma quỷ

ám vào, bất cứ thứ gì liên quan đến Bắc Bắc, tôi đều muốn biết. Tôi gật

đầu, hốc mắt lại rơi xuống những giọt nước mắt.

Tôi là một người con gái hay khóc, ngoài biết khóc ra, tôi cũng không giúp được thứ gì.

“Cậu thanh niên đó tướng mạo đẹp lắm, khí chất rất sạch sẽ, cho nên chị có

ấn tượng rất sâu về cậu ấy. Về cơ bản, bệnh nhân thường lựa chọn không

có giấu diếm bí mật nào với bác sĩ tâm lý của mình, nhưng không muốn lựa chọn bác sĩ chữa trị là người quen biết, cho nên chị rất kinh hãi khi

biết cậu ấy và bác sĩ Thôi là bạn bè thân quen nhau ngoài đời. Bác sĩ

điều trị cho cậu ấy lúc đầu là bác sĩ Tống, không biết vì sao lại bỏ

ngang mà ngay cả hồ sơ ban đầu cũng không có lấy lại đây.”

Chị thư ký một bên vỗ tay an ủi tôi, một bên cẩn thận hồi tưởng. “Khi đó

bác sĩ Thôi mới từ Pháp trở về nước mở trung tâm, có rất nhiều thủ pháp

khám bệnh tiên tiến mà nhiều bệnh nhân không thể tiếp nhận được. Nhưng

cậu thanh niên đó thì khác, cậu ấy nói cậu ấy cần phương pháp trị liệu

đạt kết quả nhanh nhất. Vì thế, cậu ấy lựa chọn phương pháp trị liệu rất hà khắc và rất gian khổ — đó là liệu pháp tái tạo lại tình cảnh như

thật. Thông qua hết các tình huống rất thật đó hồi phóng phương pháp

thôi miên, làm điều sợ hãi nhất trong lòng đều giải phóng ra hết cho đến khi thích ứng với nỗi sợ hãi.”

“Vài lần đầu tiên cậu thanh niên đó đi ra đều nôn mửa đến toàn thân rã rời như sắp chết, nhưng bác

sĩ Thôi nói ý chí của cậu ấy rất tốt. Bác sĩ Thôi còn nói, lúc còn ở bên nước ngoài rất ít bệnh nhân tình nguyện chấp nhận phương pháp khám trị

bệnh ở mức độ cao như vậy. Từ từ về sau cậu ấy đi ra chỉ còn sắc mặt tái nhợt mà thôi.”

“Mỗi lần đi ra cậu ấy không có lập tức về

nhà, cậu ấy luôn ngồi ngây ngốc ở chỗ này, chờ đến khi sắc mặt và tâm

tình bình phục, mới đứng dậy trở về. Chị nghĩ chắc là đại khái lo sợ

người nhà lo lắng thôi. Có đôi khi, chị ngồi tán gẫu với cậu ấy một

chút, dần dần cậu ấy hỏi chị, con gái thường thích loại hoa gì? Thích

nhẫn kiểu dáng đơn giản vĩnh cửu hay thích kiểu dáng đẹp tinh xảo hơn?

Sau đó, có một ngày cậu ấy lấy ra một chiếc nhẫn cho chị xem, còn nói

mình đã chọn thật lâu….. Khi đó chị còn cười chọc ghẹo cậu ấy là ánh mắt thật thiếu thẫm mỹ, kiểu dáng chiếc nhẫn quê mùa như vậy mà cũng mua.

Cậu ấy khó xử, hỏi ý chị xem có nên đi đổi lại hay không? Chị nói nếu

thay đổi nhẫn là điềm xấu…Thế rồi cậu ấy nói rằng, cậu ấy không nghĩ

người con gái kia sẽ chê chiếc nhẫn quê mùa, mẫu nhẫn này phù hợp với

ngón tay của cô ấy…..”

Tôi càng nghe sắc mặt càng tái nhợt

đi, khi đó tôi đang làm cái gì? Khi anh thật sự cố gắng mong muốn hồi

đáp tình cảm của tôi, khi đó tôi làm cái gì đối với anh? Tôi đã nhìn anh rồi cười, trái tim cũng đã nguội lạnh và cuối cùng là không còn cảm

giác của tình yêu nữa, ngay cả tâm hồn cũng bay vút đi. Tôi luôn cảm

thấy bản thân mình chịu quá nhiều thiệt thòi, luôn oán hận anh ở trong

lòng, luôn bảo vệ chặt chẽ mình mà coi thường cảm nhận của anh! Luôn

không ngừng nghi ngờ, không ngừng phủ nhận mọi cố gắng của anh.

Tôi nghĩ nguyên nhân thất bại lớn nhất cuộc hôn của mình chính là tôi mãi mãi không vị tha và cố gắng bảo vệ.

Bắc Bắc! Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ, một giây cũng không thể chờ được!

Tôi bất ngờ đứng lên, nói. “Chị Đỗ à, cảm phiền chị nói giúp với Hải Kỳ là em có chút việc phải đi trước.”

Không hề nói thêm câu nào nữa, tôi chạy như điên về hướng bệnh viện của Bắc Bắc. Tại Khoa não của bệnh viện.

Tôi quẹo sang trái quẹo sang

phải tìm kiếm hình dáng đó, nhưng vẫn tìm chưa thấy tung tích… Tôi chỉ

có thể bước tới phòng trực của những y tá để hỏi tin.

“Đã

có thông báo kết quả xử phạt của bác sĩ Trầm rồi!” Tôi đang đi theo sau

một cô gái thanh tú trên đầu đội chiếc mũ y tá, thì bất chợt cô ta cao

giọng hét lớn.

Tức thì người trong phòng trực của y tá ồn ào hẳn lên.

Tôi ngây người ra, lúc này chắc không phải là lúc đi vào hỏi thông tin gì rồi. Tôi dừng bước, chờ các cô ý tá tán gẫu cho xong.

“Nói mau đi, nói mau đi, bác sĩ Trầm bị xử phạt như thế nào?” Một nhóm các cô gái trẻ lo lắng hỏi.

Cô y tá thanh tú tôi vừa gặp thoáng qua, cầm lấy thông báo nhỏ giọng đứng

lên đọc. “Ngày 20 tháng 11 bác sĩ chuyên khoa não Trầm Dịch Bắc, ngày đó khi phẫu thuật não cho bệnh nhân XXX trong phòng XX, tinh thần không

tập trung suýt chút nữa gây hậu ra quả nghiêm trọng. Sau đó bác sĩ Trầm

Dịch Bắc có thái độ kiểm điểm thành khẩn, người nhà bệnh nhân cũng không truy cứu việc này. Vì thế phía bệnh viện đưa ra mức phạt như sau: phạt

cảnh cáo bằng miệng đối với bác sĩ Trầm Dịch Bắc một lần, ghi lại sự

việc vào hồ sơ….”

Đầu óc của tôi như bị bom oanh tạc trống rỗng, không thể tự suy nghĩ…

Trầm Dịch Bắc…..Xảy ra sự cố khi chữa bệnh….Bị xử phạt cảnh cáo bằng miệng, ghi lại sự việc trong hồ sơ….

Ghi lại sự việc trong hồ sơ? Chuyện này đồng nghĩa với việc sự nghiệp y khoa của Bắc Bắc từ nay về sau có vết bẩn

“Không có công bằng! Không có công bằng gì hết! Xử phạt