
như thế nào."
Vui vẻ cười rộ lên, thật ra thì cô đang đau lòng, đời này cô chỉ có anh, làm sao có thể ở trên giường phóng đãng cùng những người đàn ông khác đây? Hiện tại chỉ là bất đắc dĩ, cô phải đổi thành một tình nhân có khả năng khiêu khích.
Miễn cưỡng lật người, thân thể cô trơn bóng trắng nõn dính sát anh, cánh tay mảnh khảnh lại đàn hồi mười phần vòng qua gáy của anh, hơi thở thơm như hoa lan: "Tuân lệnh, anh bây giờ là kim chủ của tôi, anh nói cái gì thì chính là cái đó."
Có chút hoảng hồn, anh chăm chú nhìn chằm chằm mặt của cô, gương mặt này rất giống gương mặt của “em gái” anh, trong lòng đau đớn xoắn xuýt khó hiểu, đột nhiên cau mày: "Cô dùng nước hoa gì?"
"Poi¬son, thích không?" Cô vẫn cười mị hoặc như cũ, theo anh dặn dò, cô tẩy đi mùi thuốc vệ sinh vốn cũng không tồn tại, xịt thêm nước hoa khiến phụ nữ tăng thêm cảm giác thần bí, tuyên dương kích tình cùng phóng túng của mình.
Nhìn chằm chằm cô, anh khó chịu nói: "Đổi đi, tôi không thích."
"Tại sao? Tôi thích."
"Tôi nói đổi đi!" Anh có chút không nhịn được, trong trí nhớ người phụ nữ đó ưu nhã mềm mại như tiên tử, không thích mùi nồng nặc như vậy.
"Hừ. . . . . . Anh nói xem, anh muốn tôi đổi cái gì?" Lâm Tử Huân nhẹ nhàng nói.
Đổi cái gì. . . . . . Một mùi hoa thanh nhã mát mẻ ngọt ngào tựa hồ lướt qua chóp mũi. . . . . .
Suy nghĩ của anh có chút mơ hồ, bật thốt lên: "Tinh dầu hoa Lavender."
Thân thể Lâm Tử Huân không thể kiềm chế toàn thân run lên, cô cắn thật chặt môi dưới không để cho mình tiết lộ tâm tình, tinh dầu hoa Lavender. . . . . . Mùi thơm cô thích nhất, thì ra là anh cũng biết.
Mang theo mãnh liệt buồn bã giận dỗi hợp thành, cô ra vẻ thoải mái: "Lại là hoa Lavender? Anh đối với hoa Lavender có gì đặc biệt yêu thích sao?"
"Tôi không có!" Gần như là phản xạ , anh hung tợn rời khỏi trên người của cô, làm cho cô nhất thời mất đi ấm áp, anh tuyệt không thừa nhận, anh sâu sắc nhớ rõ tất cả mọi thứ có liên quan người kia như vậy.
Lâm Tử Huân yếu ớt từ phía sau lưng nhìn anh, thở dài: "Theo anh, ngày mai tôi sẽ đổi nước hoa anh thích."
Nói xong, Lâm Tử Huân xuống giường.
Thiệu Diên phát hiện mình cư nhiên mất khống chế khi đối mặt với người phụ nữ này, có chút ảo não bình phục tâm tình, nhàn nhạt hỏi: "Cô đi đâu vậy?"
"Tôi muốn về nhà, trời sắp tối rồi, cô giáo vườn trẻ cũng có thể đưa con gái của tôi về nhà rồi, tôi không thể để cho nó buổi tối ở nhà một mình."
Nhìn Lâm Tử Huân nhanh chóng mặc quần áo vào, Thiệu Diên nhẹ giọng cười nhạo: "Không nhìn ra, cô lại yêu thương đứa con gái không biết cha là ai như vậy."
Trong nháy mắt, ánh mắt của cô mất mác, cô hoảng hốt cười, không biết cha là ai. . . . . .
"Dù sao cũng là mình sinh ra, tôi không muốn để nó có số mạng giống tôu." Lâm Tử Huân tự giễu, mặc tất cả hàng hiệu đắt giá, như loại tình nhân anh đang tưởng tượng.
Những lời này khiến Thiệu Diên có chút giật mình, tựa hồ trong lúc nhất thời làm cho anh cảm thấy người phụ nữ này là có ẩn nhẫn cùng bất đắc dĩ của chính mình, nhưng cái này mắc mớ gì tới anh?
"Cho nên ý của cô là về sau chỉ có thể ở ban ngày cùng tôi gặp mặt."
"Không sai."
Lâm Tử Huân sửa sang xong dung nhan, mang giày cao gót đi tới cửa, cho anh một cái hôn gió: "Thân ái, ngày mai gặp."
Một cái xoay người, cô khép lại cửa phòng, không chút nào lưu luyến rời đi, anh ngồi ở trên giường, cảm thấy rét lạnh. . . . . . Giống như rét lạnh năm đó sau khi người kia rời đi, giễu cợt cười mình: Thiệu Diên, người nào sẽ tin tưởng, ngươi sợ ban đêm ở một mình?
Lâm Tử Huân đóng cửa phòng, giống như khi xây dựng bức tường giữa bọn họ, cô không có rời đi, nước mắt rơi xuống.
Cô cũng đã không thể ở ban đêm bồi bên người anh, bởi vì anh vĩnh viễn sẽ không biết, đó là ác mộng kéo dài của cô, cô cũng không muốn bồi anh đến trời sáng rồi nói gặp lại, bởi vì nếu như trời sáng, cô không biết còn có cơ hội hẹn gặp lại hay không. . . . . .
Nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào, Lâm Tử Huân thỏa mãn ngồi ở trên giường phát ngốc, cái mền che kín thân thể trần truồng trắng nõn.
Bất tri bất giác, làm tình nhân của Thiệu Diên đã hơn một tháng!
Thiệu Diên thật sự là tình nhân hoàn mỹ nhất trên đời này, không chỉ có thỏa mãn yêu cầu sở hữu vật chất của cô, thỉnh thoảng cũng sẽ giống như một tình nhân nói một ít lời ngon tiếng ngọt tán tỉnh, mặc dù cô biết, đó không đại biểu bất cứ ý nghĩa gì, cũng không có bất cứ tia cảm tình nào, người đàn ông này, là không có tâm .
Mặt có chút nóng, Lâm Tử Huân vùi mặt ở trong drap thoải mái, nhu cầu của anh rất lớn, trình độ gần như làm cô săp không thể chịu được, mặc dù năm năm trước, bọn họ đã đối với thân thể lẫn nhau quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, mà bây giờ cô lại không cách nào chịu đựng anh càn rỡ như cũ.
Cái nhà trọ này, mỗi góc cũng tràn đầy hình ảnh bọn họ phóng đãng, anh không chút nào cấm kỵ lôi kéo nàng làm tình ở mọi nơi, dùng mọi tư thế kỳ quái, như muốn làm cho cô xấu hổ tới chết, trong xương cô vẫn là Lâm Tử Huân hay xấu hổ đó, mà ngoài mặt, cô phải phối hợp, phải hưởng thụ, để cho anh cảm thấy cô