XtGem Forum catalog
Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322191

Bình chọn: 10.00/10/219 lượt.

c tôi." Anh còn ra lệnh cho cô, anh dựa vào cái gì?

Dùng sức vùng vẫy, Lâm Tử Huân đứng lên muốn chạy đi, mà Tiệu Diên nhanh chóng túm được quần áo của cô, giận dữ: "Đáng chết, ai cho phép cô đang ở đây trước mặt của tôi chạy mất như vậy?"

"Anh buông tôi ra!"

Lâm Tử Huân lần đầu tiên ở trước mặt anh điên cuồng la lối om sòm giống như mèo hoang, cô liều mạng tránh thoát, mặc kệ mình sẽ tóm được cái gì: "Tôi không muốn nghe anh nữa, cái người này một tên lừa gạt, anh là tên lừa gạt!"

"Tôi lừa cô cái gì? Đáng chết, cô bình tĩnh lại cho tôi." Đột nhiên dùng sức Thiệu Diên kéo Lâm Tử Huân giam cầm trong ngực mình, anh vì sao chưa bao giờ biết cô gái này sẽ dã man thành ra như vậy.

"Anh một mực gạt tôi!" Lâm Tử Huân tinh thần bất khuất giãy giụa, móng tay dài cào lên cánh tay Thiệu Diên, xuất hiện một tia máu, cô không hề để ý tới chỉ kêu gào: "Anh biến tôi thành món đồ chơi, biến thành sủng vật, gọi là tới đuổi là đi, trong mắt anh tôi căn bản cũng không là cái gì."

Một tia máu cũng không thể khiến Thiệu Diên có phản ứng gì, lời của cô lại làm cho con ngươi anh càng thêm tăm tối, giọng nói xa xôi y hệt ma quỷ của anh vang lên, đơn giản lại làm cho Lâm Tử Huân dễ dàng an tĩnh lại: "Tôi cho là những thứ này cô đã sớm hiểu chuyện."

Đúng vậy a, Lâm Tử Huân, ngươi đã sớm hiểu, cho nên ngươi ở đây đang làm cái gì?

Dằn lại tiếng khóc, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật không chịu nổi nhìn anh, đã là van xin: "Anh đến chết cũng sẽ không yêu tôi, tôi lại chưa từng hối hận, ở trước mặt anh, tôi không có tôn nghiêm, không có bản thân, nhưng tại sao anh còn muốn ở chung một chỗ cùng nữ sinh khác? Anh rõ ràng đã nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn, bên cạnh anh cũng sẽ không có người phụ nữ khác, vậy Doãn Tử Lăng coi là cái gì? Tôi coi là cái gì?"

Thì ra là. . . . . . Là Doãn Tử Lăng.

Thiệu Diên rốt cuộc cũng hiểu rõ, nguyên nhân khiến cô gái từ trước đến giờ khéo léo nhu thuận lại bộc phát, là bởi vì một màn buổi sáng hôm đó sao, anh và Doãn Tử Lăng.

Khẽ thở dài, Thiệu Diên không nhịn được vuốt vuốt trán cô, giải thích ngắn ngủn: "Đây chẳng qua là xã giao."

Lâm Tử Huân chớp đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, anh là có ý tứ gì?

Thiệu Diên tự nói với mình, đối với chuyện này anh tuyệt không giải thích lần thứ ba: "Tôi viết phần mềm bán cho ba của cô ấy, cha cô ấy hi vọng tôi đến công ty của ông ấy làm việc, nhưng mà tôi lại không muốn, tôi muốn mở một công ty thuộc về mình, cho nên cho dù không đồng ý bọn họ, cũng không thể đắc tội, đều là đi cùng một con đường, tôi không có lý do gì còn chưa có bắt đầu thì đã thêm phiền toái cho mình, cho nên Doãn Tử Lăng. . . . . ." Chỉ là một nghi thức xã giao.

Lâm Tử Huân không biết mình là như thế nào bị anh ôm đến phòng tắm, thời điểm phản ứng kịp chính là cô đã là trần truồng ngồi ở trong bồn tắm, bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm.

Nhưng mà cô để ý, chỉ có lời của anh.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nói dài với cô như vậy, anh giải thích với cô, thậm chí anh nói suy nghĩ trong lòng mình, anh đang cố gắng, là bởi vì anh muốn dựa vào năng lực của mình mở một công ty.

"Nên hồi hồn." Thiệu Diên cởi áo khoác, vén áo sơ mi trắng lên, lộ ra cánh tay tinh tráng, cầm lên bông tắm ngồi xổm xuống thay cô lau.

"Em tự mình làm." Lâm Tử Huân thanh âm khàn khàn lại đỏ bừng cả mặt, cô đúng là không có tiền đồ, chỉ cần anh giải thích một chút với cô, cô cư nhiên liền hoàn toàn mất hết giận dỗi! Chỉ là, thì ra là đây chẳng qua là một nghi thức xã giao. . . . . .

Bông tắm bị cướp đoạt, Thiệu Diên tức giận bĩu môi, vậy anh dùng thứ khác cũng giống như vậy.

"A. . . . . ."

Lâm Tử Huân bị sợ hết hồn trước ngực đột nhiên xuất hiện bàn tay, cũng không có nơi để trốn: "Anh, anh muốn làm gì?"

Chiếm lấy một bên rất tròn đầy đặn, lửa dục trong mắt Thiệu Diên càng ngày càng rõ ràng, trắng nõn đầy đủ trong tay kèm theo bọt tắm càng thêm mềm mại, khiến cho anh gần như khắc chế không được mình, anh vuốt ve nụ hoa nhỏ, cũng có thể tưởng tượng bộ dạng nó ở trong miệng mình nở rộ.

"Không nên như vậy." Lâm Tử Huân không biết làm sao, dù sao anh đã thật lâu không có chạm qua cô.

Lửa dục lan tràn cả người anh, anh đứng lên, tà ác cười yếu ớt, từ từ cởi áo sơ mi, kéo dây lưng cùng khóa quần. . . . . .

Lâm Tử Huân ngốc lăng nhìn lên trước mặt bày biện ra một bộ phái nam thân thể mê người, cô không phải thật bị anh dạy hư rồi chứ, bởi vì cô cư nhiên cũng bắt đầu mong đợi. . . . . .

Đêm như vậy, là lửa nóng cũng là lo lắng.

Lâm Tử Huân biết, một ngày nào đó, cô sẽ vạn kiếp bất phục.

Công ty của Thiệu Diên, cuối học kì sau năm nhất của bọn họ, dưới tình huống cô không hề hay biết đột nhiên khai trương.

Hôm nay, cô đứng ở phía sau anh, nhìn anh ứng phó những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương trường đến chúc mừng, thành thạo, tựa hồ cả người tản ra khí phách cùng hào quang, anh như vậy, thật là xa lạ với cô.

Một thanh niên chỉ học năm nhất vẫn chưa tới hai mươi tuổi, không chỉ có phải có thông minh xuất chúng, kỹ thuật máy tính cao siêu, còn có công ty của riêng mình, mấy điều này đủ khiến mọi