
, cô gái đó quá thu hút mọi ánh mắt chú ý, không muốn nhìn thấy cũng khó.
“Cô ấy đã đi rồi.” Cung kính đáp lời, cẩn thận nhìn sắc mặt của Ninh thiếu, thấy anh hai chân mày cau lại, lại thử hỏi :” Có phải đuổi theo tìm về
không ạ ?”
“ Bao lâu rồi? “
“Vừa mới đi.”
Giọng giám đốc Quách còn chưa tan hết, Ninh thiếu đã như gió đuổi ra ngoài.
Cái lạnh của con đường bên ngoài hoàn toàn tương phản với không khí trong
PUB, lúc này đã là về khuya, Tô Noãn Noãn một mình bước trên đường, thân thể mỏng manh dưới ánh đèn đường phản chiếu, lại càng thêm cô đơn.
Ninh thiếu đuổi đến nơi, nhìn thấy bóng cô đơn của cô, không lí do mà thấy
một trận thương tâm, nhanh chóng đuổi đến nơi, kéo cánh tay mảnh của cô
lại.
“Anh làm gì thế?” Tô Noãn Noãn mở to mắt nhìn anh ta, trong mắt đầy phòng bị.
“Cô vừa mới làm hỏng việc tốt của tôi, lại cứ muốn là đi hay sao?” Ninh thiếu cười mê hoặc nhìn cô.
“Anh bỏ tay ra, tôi không quen anh.” Tô Noãn Noãn bản năng muốn gạt tay anh ta ra, song lại bị anh ta nắm chặt hơn.
Anh ta xem ra còn cao hơn cả trong ảnh đã nhìn, xem ra ít nhất phải đén
1.85m , làm cô có chút e sợ, người đàn ông cũng to cao như Hàn Dật Thìn, liệu có phải cũng nguy hiểm như thế không?
“Cô – cô không quen
tôi? Vừa rồi cô đứng ở cửa nhìn chúng tôi lâu như vậy, cô lại còn nói cô không quen tôi.” Ninh thiếu có chút không vừa lòng, phải biết rằng
những người con gái bình thường đều khó mà quên được anh ta.
“Oh ~ là anh à.” Tô Noãn Noãn có chút lúng túng cười, “ Tôi không cố ý, tôi đi tìm bạn, vào nhầm phòng anh thôi.” Noãn Noãn lè lưỡi, tiếp đó cúi
đầu, biểu thị nhận lỗi.
“Thế cô dự định làm thế nào để đền bù cho tôi?” Ninh thiếu cười hi hi hỏi cô, quyết định trêu cô gái thú vị này.
“Đền bù gì cơ?” Noãn Noãn không hiểu, tiếp đó lại là bộ dạng như đã hiểu ra, “ Thật là ngại quá, tôi trước giờ không gọi trai bao.”
“ What? Trai bao? “ Ninh thiếu cảm thấy như sét đánh giữa hè, anh lại còn bị người ta nhận nhầm là trai bao ngay trong chính PUB của mình.
Nha đầu này lẽ nào là đồ ngốc? cô ta không có kiến thức thông thường thì cũng phải hay xem TV chứ.
Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Ninh thị, lại có thể bị coi là trai bao!
“Xin lỗi, tôi là vì đi nhầm phòng mới làm hỏng công việc của anh, bao nhiêu tiền , tôi đền cho anh nhé?”
Ninh thiếu nhìn bộ dạng thành khẩn của cô, không còn gì để nói, càng tệ hơn
nữa là, trong mắt cô lại xuất hiện ánh mắt thương hại.
“Trên
người tôi chỉ còn từng này tiền, đều đưa anh.” Noãn Noãn ngại ngùng lấy
tiền từ ví ra nhét vào tay anh ta, sau đó đi nhanh như bay, một bộ dạng
như sợ lại bị anh làm phiền.
Ninh thiếu nhìn theo bóng người đã đi xa của cô, lại nhìn hai trăm tệ trong tay, thật đúng là chỉ có thể đau khổ hỏi trời xanh …
Thị trường đấu giá đen, ở đây có đủ mọi loại đồ đáng kinh ngạc, chuyên dành cho những người có tiền.
Ninh Nam bị Lam Mặc kéo đi, bực bội ngồi xuống ghế, đối với những đồ đấu giá hôm nay đều không có hứng thú.
“Đợi chút nữa, nghe đồn hôm nay hàng của áp trục rất được.” , Lam Mặc cố sức kéo Ninh Nam mấy lần định rời đi, hắn hôm
nay cái gì cũng không nhìn trúng, đang chán đời đây.
“Muốn đợi cậu tự đợi đi, tôi chẳng muốn lãng phí thời gian tí nào.” Ninh Nam không hề khách khí nói.
Lam Mặc lập tức mặt dày bám lấy cánh tay hắn, để đầu dựa lên vai không để cho hắn đi, diễn ra một bộ dáng đáng thương.
“Cậu làm cái gì thế? Lại diễn trò này? Người khác thật sẽ tưởng cậu là con gái mất.”
“Xi ~ tôi đường đường nam nhân bảy thước, ai dám xem tôi như con gái!” Lam Mặc dùng đôi mắt như hoa đào trừng với hắn một cái.
Ninh Nam không biết làm gì hơn, đành ngồi xuống ghế, không quan tâm đến hắn nữa.
Đúng vào lúc này, người chủ trì cất cao tiếng nói.
“Tiếp sau đây, là món hàng đấu giá cuối cùng.”
Tiếp đó, đèn tắt.
Đèn trên sân khấu cũng dần chuyển thành màu đào hồng, sân khấu kia dần dần
hiện lên một bục nhỏ, Tô Noãn Noãn quỳ gối trên chiếc bục đang hiện lên
đó, chỉ bọc thân thể trong một tấm voan dệt màu đen mỏng.
Ánh đèn màu đỏ chiếu trên người cô, làm khi ẩn khi hiện, trên gương mặt trang
điểm nhạt, là một đôi mắt mang đầy sợ hãi và bất lực.
Mặc dù lúc này biểu hiện của cô không hề hợp với cách phục trang này, trong con mắt mọi người, lại đặc biệt có sức hút.
Lúc đó, tiếng kêu, tiếng huýt gió, âm thanh ồn ã nổi lên, từ đó mà thấy,
những người có tiền ngồi bên dưới đều rất hài lòng về “ món hàng” này.
Giọng nói cao của người chủ trì lại cất lên, “ Đây là món đấu giá áp trục hôm nay của chúng tôi, giá khởi điểm là năm mươi vạn Mỹ kim.”
Lập tức, có người bắt đầu trả giá, “ năm mươi lăm vạn.” “ sáu mươi van .” …
Lam Mặc đập đập Ninh Nam bên cạnh, hưng phấn nói: “ Cô gái này tôi muốn
chắc rồi, thực sự là quá tuyệt.” Tiếp đo cũng không để ý tới phản ứng
của hắn, cao hứng ra giá cùng mọi người.
Ninh Nam không rời mắt
khỏi Noãn Noãn, anh không hề nhìn nhầm, đây chính là cô gái làm hỏng
việc tốt của anh lần trước, mặc dù không còn sự đơn thuần kia, nhưng cô
ấy như thế này, lại càng đẹp đến khiến con người ta nghẹt thở.
Mấy n