80s toys - Atari. I still have
Trò Chơi Hào Môn: Tội Ác Tân Nương

Trò Chơi Hào Môn: Tội Ác Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322981

Bình chọn: 8.5.00/10/298 lượt.

cô thật không ngờ đến, cách có mấy tháng gặp lại, lại là tình cảnh như thế này.

Anh ấy ngủ rất nặng nề, thậm chí Noãn Noãn đang ở trước mặt cũng không hề biết.

“Cảnh Thìn … “

Cô gọi anh, đã không cất nổi tiếng nữa rồi.

Lông mày Hàn Cảnh Thìn hơi hơi nhíu lại, song lại không hề mở mắt, anh nghĩ

rằng mình đang nằm mơ, trong mơ mới có thể có giọng nói của cô ấy.

Tô Noãn Noãn khóc nức nở, hai tay run rẩy phủ lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Cảnh Thìn … “

Cô tiếp tục gọi, gương mặt quen thuộc, mùi vị quen thuộc, chỉ có điều gầy đi quá nhiều.

Hàn Cảnh Thìn mở to mắt, trong lúc ý thức còn lờ mờ, khuôn mặt mà anh ngày đêm mong nhớ đã xuất hiện trước mặt anh.

“Noãn Noãn … “

Anh không thể tin được, mạnh mẽ ngồi dậy, nắm lấy tay cô.

“Sao em lại ở đây?”

Anh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, bản năng dùng ngón tay giúp cô lau

đi, lại ý thức được bản thân bây giờ đang lõa thể, trên ngực còn có

những dấu vết kia.

Anh ngượng ngùng cúi thấp đầu, đang định hỏi Tô Noãn Noãn xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên cảm thấy thân thể phát nóng lên.

Nghĩ đến nụ cười quỷ mị của hắn ta, trước khi anh ngủ còn đưa anh uống rượu vang, đột nhiên, anh hiểu ra là chuyện gì.

Hắn ta đã tính toán trước cả rồi!



“Cảnh Thìn, anh sao thế?”

Tô Noãn Noãn phát giác ra trên mặt anh xuất hiện hai đốm hồng kì lạ.

“Em mau đi đi!”

“Cảnh Thìn, anh rốt cuộc sao thế? Bọn họ có làm hại anh không?”

Tô Noãn Noãn thương tâm nhìn anh, lại bị anh mẫn cảm đẩy ra!

“Em đi mau, ở đây nguy hiểm lắm!”

Anh ta đã có chút mất khống chế, tác dụng thuốc đến nhanh quá, anh không

muốn làm ra việc đáng hổ thẹn với cô, hơn nữa Lạc Phong lại còn đang ở

đây.

Tô Noãn Noãn nhìn anh đang phát điên, ôm chặt lấy eo anh, phủ lên ngực anh khóc.

“Đừng đuổi em đi, em phải khó khăn lắm mới gặp được anh, Cảnh Thìn, anh rốt cuộc sao thế này?”

“Anh không sao! Em đừng đụng vào anh … “

Anh ta gầm lên như một con thú bị nhốt, một tay đẩy cô ra trên sàn.

Tô Noãn Noãn ngã ra trên sàn, thương tâm nhìn Hàn Cảnh Thìn, không hiểu nổi tại sao anh lại kháng cự lại cô thế này.

“Cảnh Thìn, anh không còn yêu em nữa sao?”

Yêu? Hàn Cảnh Thìn ngây ra, nhìn cô đang ngã trên nền nhà mà vạn phần thương tâm.

Người đã không còn khống chế được ý thức của bản thân nữa rồi, liệu còn tư cách yêu không ?

“Cảnh Thìn bảo cô đi, cô có thể đi rồi.”

Lạc Phong bước tới, lạnh lùng nhìn cô.

Tô Noãn Noãn không nhìn hắn ta, bò dậy muốn tiếp tục tiến đến bên Hàn Cảnh Thìn, lại bị Lạc Phong tiến tới dùng hai tay giữ lại.

“Mời cô ta ra.”

Lạc Phong ra lệnh.

Giây tiếp theo, Tô Noãn Noãn đã bị hai thủ hạ của Lạc Phong giữ lấy.

“Đừng có hại cô ấy! Đừng có ép tôi phải hận anh!”

Hàn Cảnh Thìn đột nhiên hét lên với Lạc Phong.

“Tôi sẽ không làm hại cô ta đâu.”

Đáy mắt Lạc Phong lướt qua một tia tổn thương, lại phân phó hai thuộc hạ,

“Cẩn thận mời cô ta ra ngoài.”

Hai người thủ hạ hiểu ý, mỗi người nắm một bên tay cô đưa cô ra ngoài.

Tô Noãn Noãn tuyệt vọng nhìn theo Hàn Cảnh Thìn, anh ấy thực sự không quan tâm cô nữa.

Cô không tin, anh đã không còn yêu mình nữa.

Hai người thủ hạ chỉ đưa cô đến cửa, Hàn Dật Thìn lập tức đi đến, Tô Noãn

Noãn lại leo lên cửa sổ, cô phát hiện, ở đây lại hoàn toàn trong suốt,

có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Lạc Phong thấy Tô Noãn Noãn đã bò lên cửa sổ, tà mị cười một cái, quay lại nói với Hàn Cảnh Thìn,

“ Cô ấy đang nhìn chúng ta đấy.”

Hàn Cảnh Thìn nhìn về phía cửa sổ, đột nhiên hiểu ra được dụng ý của anh ta.

“Đồ ma quỷ nhà anh, đồ điên!”

Anh không tài nào chịu được, cơ bản là không thể nào tưởng tượng được cô nhìn thấy anh và một người đàn ông, sẽ như thế nào!

“Tôi cứ muốn cô ta thấy anh mất kiểm soát, thấy chúng ta …!”



“Tôi cứ muốn cô ta thấy anh mất kiểm soát, thấy chúng ta …!”

"Tôi sẽ vĩnh viễn hận anh, cả đời này tôi đều nguyền rủa anh!" Hàn Cảnh

Thìn phẫn nộ gầm lên, ý thức lại càng lúc càng k nghe lời nữa.

"Tôi k để ý anh hận tôi đâu! Anh tốt nhất là vĩnh viễn hận tôi đi! Như thế ít nhất anh còn nhớ đến tôi!"

Lạc Phong cũng bị kích động lên, vừa rồi nhìn ánh mắt anh ta nhìn Tô Noãn

Noãn, cái nhìn thương xót đó, ánh mắt hàm tình dịu dàng, làm hắn ta ghen tị đến phát điên.

Song tim của hắn ta, lại vì lời của anh, mà đang đau nhức nhối.

Có lẽ, hắn thực sự lo sợ, lo sợ lời anh nói là sự thật, sẽ hận hắn cả đời này!

"Anh cứ việc hân!" Hắn ta đột nhiên như kẻ điên, k biết bản thân làm sao nữa, đè anh xuống.

***************

Tô Noãn Noãn nhìn cảnh trong phòng kia, cắn môi chặt lại, cô k tin, Cảnh Thìn mà cô yêu nhất, lại cùng vs 1 ng đàn ông.

Nếu như là anh ấy bị ép buộc, tại sao anh ấy lại còn lao vào như thế.

"Hàn Cảnh Thìn..." Tô Noãn Noãn cố sức đập vào của sổ.

Tại sao! Tại sao! Cảnh Thìn, lẽ nào a k biết em đang nhìn anh sao? Anh đem em đuổi ra ngoài, chỉ vì muốn cùng anh ta sao!

Đau lòng, tuyệt vọng, ùn ùn kéo đến! Cô vẫn cố sức đập vào cửa sổ, cố sức hét gọi tên anh.

Cho đến khi tay đã tê dại, cho đến khi k còn sức lực nữa, cho đến khi tuyệt vọng đến sắp ngạt thở.

Hoá ra, chúng ta đều đã vấy bẩn rồi........