Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322645

Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.

nữa." Xuân Hỉ nói xong, nhìn Gia Lập hì hì cười, “Em sợ em cũng

phải dùng, tiếp xúc với bất lương, thực dễ dàng gặp chuyện không may."

Gia Lập không để ý cô, nói với người bán hàng: "Lấy một cái này."

Xuân Hỉ chạy nhanh cầm thêm một cái đưa cho người bán hàng: "Tính thêm cái này nữa!"

Chờ bọn họ từ siêu thị đi ra, trừ bỏ Gia Lập mua đồ dùng hàng ngày, trên cơ bản đều đồ ăn vặt cùng đồ uống là của Xuân Hỉ. Việc làm mỗi ngày của

Xuân Hỉ đó là chiếm tiện nghi của Gia Lập! Những nơi cô muốn đến chơi đều là lừa Gia Lập đến nơi đó.

Ngồi trở lại trong xe, Xuân Hỉ chà xát tay, "Lạnh quá, bật điều hòa đi!"

"Lúc ăn kem ly sao không thấy em kêu lạnh” Gia Lập giọng mỉa mai nói.

"Gia Lập không thú vị gì cả, kem ly phải ăn ở mùa đông mới đã nghiền." Xuân Hỉ thổi tay.

Một lát sau, trong xe dần dần ấm lên, nhưng mà Gia Lập lại không có ý muốn lái xe

"Ơ, sao không đi vậy?" Xuân Hỉ quay đầu nhìn anh.

Bàn tay Gia Lập đặt ở trên tay lái, bỗng nhiên quay đầu nói: "Về chuyện

đính hôn mà mẹ anh nói chuyện đó anh muốn nói một chút, em có thể coi

như chuyện đấy chưa xảy ra."

"A? Vâng..." Xuân Hỉ kinh ngạc gật đầu, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không

đúng, khó được đùa giỡn với anh được một lần, làm sao cũng phải đùa đến

cùng! Cô lại lắc đầu nói: "Như vậy sao được, lời đã nói ra như bát nước

đổ đi, em đã nói đồng ý đính hôn chính là đồng ý đính hôn, làm sao có

thể coi như chưa xảy ra? Anh nghĩ rằng chuyện em và anh tùy tiện nói a?"

"Thật sự?"

"Thật sự!"

"Được, nói lý do."

Xuân Hỉ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em chỉ là muốn, tìm một nam nhân xem mắt, cùng anh ở một chỗ, trải qua tình yêu cuồng nhiệt, từ từ phù hợp, cuối

cùng là kết hôn, còn có có thể chia tay, ly hôn, sau đó lại tìm một

người như vậy lại trải qua một lần, quá trình dài dòng như vậy quá lãng

phí thời gian, còn không bằng tìm anh." Cô ra vẻ rộng lượng thở dài thật sâu, "Ai, kỳ thật nếu anh không muốn cũng không có quan hệ, em sẽ không ép buộc anh."

"Sao em không quen bạn trai đi?" Gia Lập nói chuyện một câu không đâu như vậy.

Xuân Hỉ nhìn anh, không hiểu, có ý tứ gì? Đúng vậy, cô quả thật không có bạn trai, cho nên sao?

"Em là có chướng ngại về chuyện tình yêu, đến nay chưa kết giao với một bạn trai nào chính thức, lại nguyện ý tùy tiện tìm một nam nhân có sẵn kết

hôn. Em định sẽ không yêu đương gì sao?" Gia Lập lại mỉm cười, nhưng mà

Xuân Hỉ xem ra là cười nhạo! Là cười nhạo. Trắng. Trợn!

Xuân Hỉ mở to hai mắt nhất, "Anh mới có vấn đề về chuyện tình cảm ý! Cả nhà

anh đều có vấn đề! Em không yêu đương là do em bảo thủ được không! Anh

nghĩ rằng em và anh giống nhau à, tùy tiện tìm một người rồi nói muốn

kết hôn!"

"Anh tùy tiện? Em không yêu đương gì lại nguyện ý kết hôn, như thế càng tùy tiện hơn."

Xuân Hỉ bị nghẹn họng, giương miệng nói không ra lời, cuối cùng cô cắn răng

oán hận mở cửa xe đi xuống, "Có gì đặc biệt hơn người chứ! Không phải là yêu đương sao! Tôi đây liền tìm một bạn trai cho anh xem!"

Nói xong cô quay đầu bước đi, đi được vài bước cô liền trở về, còn không

quên đem đồ ăn vặt ở phía sau mang đi, cô nhìn Gia Lập làm một cái mặt

quỷ, ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

Phía sau tựa hồ nghe thấy Gia Lập nói: "Đừng hồ nháo, trở về."

-

Chứng bệnh về vấn đề tình cảm.

Có lẽ cô thật sự có vấn đề về chuyện tình cảm đi. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn

cô là một kẻ dở hơi, nhân duyên không tệ, bạn bè nhiều, nhưng bạn bè là

nam giới thì thật ra không có. Trừ bỏ Gia Lập, cô sẽ không tiếp xúc với

quá nhiều đàn ông. Thậm chí có thể nói, cô e ngại cùng đàn ông ở chung

một chỗ, bởi vì cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Gia Lập tuyệt đối

lại là ngoại lệ.

Cũng chỉ có Gia Lập trong thế giới của cô, đạp trúng điểm yếu của cô, cô mới có thể nổi trận lôi đình như vậy. Cô cũng không hiểu được làm thế nào

để che dấu chính mình, mặc kệ là ở trước mặt Gia Lập, hay là ở trước mặt người khác.

So với hiện tại là tốt hơn rồi, Xuân Hỉ lách cách lách cách đánh chữ với

máy tính, đánh xong một hàng lại xóa đi toàn bộ xong lại đánh lại, táo

bạo vô cùng.

Đồng nghiệp cách vách trong văn phòng, Chu Thiến Văn di chuyển ghế qua xem,

"Xuân Hỉ, cậu làm sao thế? Bàn phím đều bị cậu đánh sắp hỏng rồi!"

"Làm cái gì làm cái gì?" Mới nghe xong có một nửa Chu Tiêu đi tới, thăm dò hỏi, "Cái gì sắp hỏng rồi?"

Chu Thiến Văn vừa thấy anh ta đến, tránh không kịp, chuyển ghế về chỗ ngồi của mình tiếp tục làm việc.

Chu Tiêu ở bọn họ có biệt danh là ‘vua bát quái’, thiên văn lý cổ kim nội

ngoại, không có chuyện gì anh ta không biết. Khi Xuân Hỉ vừa vào công

ty, Chu Thiến Văn liền nhắc nhở qua cho cô biết, trăm ngàn lần nên cách

xa Chu Tiêu một chút, bởi vì chỉ cần là ngồi tán gẫu cùng anh ta mấy

câu, ngày hôm sau toàn bộ công ty đều sẽ biết người nọ tình sử bí sử gia sử bệnh sử như thế nào.

Xuân Hỉ vốn cảm thấy hình như hơi khoa trương, còn chê cười Gia Lập, Gia Lập đã dặn cô ở công ty làm việc nhiều mà ít nói đi, bởi vì cô nói rất

nhiều! Ai ngờ không bao lâu, trong văn phòng mọi người đều biết cô đi

cửa sau dựa vào quan hệ mà vào được, thế cho nên cô đã bị c


The Soda Pop