Trân Bảo Vợ Yêu

Trân Bảo Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325944

Bình chọn: 7.5.00/10/594 lượt.

ước.

“Luân phiên thu mua lòng người, hắn và cậu thật liều mạng.” Hoàng gia nói, nói đến cách làm người của Đỗ Nguyệt Sanh, có một số chuyện Lục Côn Sơn không linh hoạt bằng, tư tưởng còn bảo lưu lạc hậu, không đủ khôn khéo. Nhưng nói đến nghĩa khí, làm công ích, cái này đáng để Lục Côn Sơn làm, cũng bảo lưu lấy danh nghĩa thẳng thắn và nghĩa khí cho bang phái, trên giang hồ rất được lòng người, huynh đệ rất nhiều.

“Người như vậy, mới xứng làm đối thủ của Đỗ mỗ tôi.” Anh hùng quang minh chính đại, đáng giá hắn tôn kính. Những người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng dơ bẩn xấu xa, không xứng được hắn xưng là đối thủ, ít nhất không phải đối thủ có lực lượng ngang bằng.

“Đường chủ, gần đây trong nội đường chúng ta không ngừng có đệ tử gia nhập chung quân, cũng có đệ tử gia nhập quốc dân quân, tôi lo lắng sẽ làm tổn thương người trong nhà.” Bồi đường lo lắng mà nói.

Mọi người nghe xong cũng nhao nhao thảo luận, đây đúng là một vấn đề.

Côn Sơn nói: “Chúng ta chỉ là bang phái giang hồ, không hỏi chính sự, các đệ tử muốn gia nhập bên nào đều tùy bọn họ, chỉ là có một cậu, không thể thương tổn tới người của mình, người không biết vô tội, biết rõ là người một nhà, còn tàn sát lẫn nhau, thì luận tội xử trí.”

“Công đạo thì công đạo, kỳ thật Tổng đường chủ chúng ta có thể tự mình trở thành một đảng phái riêng, chỉ cần cậu đứng đầu, hiện tại thiên hạ rối loạn, Trí Đường chúng ta luôn luôn là bang phái nhân nghĩa, nhất định có thể được lòng dân.” Tọa đường nói.

Côn Sơn nghe xong đột nhiên đứng dậy: “Hồ đồ, lão tổ tông lập ra quy củ, Trí Đường không thể tham dự chính sự, chẳng lẽ ngài đã quên? Chúng ta chỉ là bang phái nhỏ, ngài nói nghe nhẹ nhàng. Thế lực của chúng ta nhìn xem lớn, nhưng đối với hai đảng đó mà nói chỉ là sợi lông trên chín trâu, lấy trứng chọi đá, ngài muốn tất cả huynh đệ trở thành vật hi sinh cho quyền lực sao?”

“Đường chủ bớt giận. Tôi chỉ là thấy Thanh bang ủng hộ Quốc Dân đảng, chúng ta vì cái gì không thể tự thành lập một đảng phái, dựng công lập nghiệp?”

“Lời này về sau đừng nhắc lại, làm người phải liệu sức mà làm, Lục Côn Sơn tôi chỉ muốn bảo vệ tốt Trí Đường, chuyện không thể tôi sẽ không làm, tôi cũng không muốn chứng kiến các huynh đệ vì tranh quyền đoạt lợi mà đầu rơi máu chảy thậm chí hi sinh tánh mạng. Nếu như ngài muốn sáng lập quân đội cho các huynh đệ, hùng bá một phương, vậy ngài có thể mang theo người của ngài, rời khỏi Trí Đường. Bởi vì lập trường của chúng ta không giống nhau, ngài muốn chính là quyền thế, tôi muốn chính là các huynh đệ bình an, các dân chúng an cư lạc nghiệp.” Côn Sơn có chút tức giận nói, nếu như hắn muốn đi, Côn Sơn sẽ không ngăn cản, người có chí hướng riêng.

Tọa đường có ý nghĩ này không phải ngày một ngày hai, Trí Đường quả thực có thể được xưng tụng là binh hùng tướng mạnh, mấy năm này một ít huynh đệ thậm chí được phái đến nước ngoài tham gia huấn luyện quân sự, muốn vũ khí Côn Sơn có vũ khí, muốn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, làm một tổ chức giang hồ trong dân gian, bình thản cả đời, hắn cảm thấy không cam lòng, nghe Côn Sơn nói như vậy, nhân tiện nói: “Cậu là nói thật? Tôi thật sự có thể dẫn người đi?”

“Tự nhiên, ai đồng ý đi theo ngài, tôi tuyệt không ngăn cản, chỉ là ra khỏi cửa, về sau chuyện của Trí Đường các người một câu cũng không thể nói ra, nếu không ngài biết rõ thủ đoạn của tôi.” Muốn tới sẽ không đi, muốn đi hắn không lưu. Người trong lòng không ở đây, giữ lại cũng vô dụng.

“Cái này nhất định, tôi sẽ không làm chuyện bất nghĩa, vậy hôm nay coi như tuyên bố, tôi hiện tại rời khỏi Trí Đường, tôi muốn xây dựng quân đội riêng cho chính mình, các huynh đệ các người ai đồng ý, đứng ra cùng tôi rời đi.” Thừa dịp loạn thế tạo sự nghiệp một phen, tương lai công thành danh toại, thậm chí trở thành bá chủ một quốc gia, đó là vinh quang biết bao.

Côn Sơn sảng khoái phê chuẩn : “Tôi cho phép, ai muốn đi cứ việc đi.”

Tọa đường nhìn tất cả mọi người chung quanh, không có người đứng ra, bọn họ cũng không muốn cùng Tọa đường rời đi, bọn họ một lòng với Côn Sơn, muốn bất quá là chỉ là thông qua cố gắng của mình trợ giúp dân chúng, cả đời bình an là tốt rồi.

Tọa đường thở dài, một mình ra cửa, Côn Sơn quay đầu nhìn về phía các vị ở đây: “Vị trí Tọa đường mọi người có đề nghị gì?”

Mọi người nói ra đề nghị, rất nhanh mới đích ngồi công đường xử án tiền nhiệm, thay thế này vị ngồi công đường xử án vị trí.

Hôm nay lúc Côn Sơn về đến nhà, Bảo Châu đang tiếp đãi một người khách, là một bé trai khoảng ba tuổi, bộ dáng vô cùng đáng yêu, nhưng lại biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, rất thú vị.

Côn Sơn thấy liền hỏi: “Đây là con cái nhà ai?”

“Là Viễn Lai nhà Mộc Đầu.”

“Thường Khoan kết hôn khi nào? Sao anh không biết?” Côn Sơn hướng bên cạnh ngồi xuống, nhìn bé trai đáng yêu như vậy, không khỏi nghĩ, con của mình nếu còn sống, có lẽ cũng lớn như vậy rồi.

“Mộc Đầu không có kết hôn, đây là con nuôi của Mộc Đầu. Mộc Đầu đi họp rồi, nhờ em giúp hắn chăm sóc đứa bé.” Bảo Châu nói xong từ trong tay Thẩm mẹ tiếp nhận một đống đồ chơi cùng đồ ăn vặt đưa c


Duck hunt